09

714 80 8
                                    

ⓙⓨ

"Trời nóng lắm chứ gì." Trương Cực nhìn học viên đang huấn luyện chịu cái nắng dưới ánh mặt trời gay gắt, kéo cổ áo đẫm mồ hôi, trên đó có một mảng vết màu xanh đậm, đều là mồ hôi của hắn, trình trạng của các học viên càng tệ hơn, gương mặt toát mồ hôi nhỏ giọt, bàn tay giơ báng súng thời gian dài hơi run rẩy, khiến viên đá treo trên họng súng cũng đong đưa theo.

"Đưa mấy cậu đi giải mát."

Trương Cực đưa họ ra sau kí túc xá, ở đó là sân huấn luyện khác, không khác với nơi thường huấn luyện bữa giờ, chỉ là có thêm một khu chứa gần một trăm vũng bùn ngập lún hình trụ, bên trong chứa đầy nước bùn vẩn đục, sâu ngang ngực.

"Từng nghe nói đến huấn luyện hồ nước bùn vác nặng ngồi xổm chưa? Chờ mong rất lâu rồi nhỉ." Trương Cực tự nói, "Chúc mừng mấy cậu, cuối cùng đã được trải nghiệm hạng mục huấn luyện mát mẻ này vào mùa hạ."

Các học viên bị giáo quan đuổi xuống nước như đàn vịt, Trương Trạch Vũ nhìn mực nước ngang ngực, khó chịu dùng chân lướt trong nước, sau đó lắc thử rương màu xanh ở trước mặt, ít nhất phải 40 kg.

"Vác nặng nín thở 60 giây dưới nước, không kiên trì được thì bỏ rương xuống bỏ ra khỏi bùn, cậu có thể về nhà rồi." Trương Cực nhận lấy đồng hồ Tả Hàng đưa đến, "Mấy cậu chuẩn bị xong chưa?"

Chưa chuẩn bị xong cũng bắt đầu huấn luyện rồi, các học viên lần lượt vác rương lên đỉnh đầu, hít sâu một hơi ngồi xổm xuống, cả người chìm vào trong bùn, chỉ có rương được giơ cao trên mặt nước.

Thời gian trôi qua, không ít chiếc rương bắt đầu lắc lư, đột nhiên tiếng nước lộp ngộp vang lên, có một chiếc rương trên hố trụ nào đó rơi vào vũng nước bùn, Tả Hàng nhanh chóng đi tới kéo người đó ra, vỗ vỗ mặt y: "Có còn kiên trì được không?!"

Học viên ho liên tục, không thể nói được gì, Tả Hàng thấy thế thì gọi nhân viên cứu hộ đến, họ đặt học viên lên cáng rồi khiêng ra ngoài.

Trương Cực thấy cảnh này, ma sai quỷ khiến đi tới trước hố của Trương Trạch Vũ đang huấn luyện, nắm lấy chiếc rương đang lắc lư, kéo Trương Trạch Vũ từ trong hố bùn ra, nhìn hai mắt nhắm nhặt, trên mặt toàn là bùn, hắn lại nhấn lên rương đẩy cậu xuống dưới, lại kéo lên......

Trương Cực dùng ngón cái lau đi vết bùn trên môi Trương Trạch Vũ, hỏi: "Có rút lui không?!"

Trương Trạch Vũ không nhận ra có gì bất ổn, dẫu sao thì bên tai đều là giọng của giáo quan đang dày vò người khác rồi hỏi có muốn rút lui không, cậu kiên định đáp: "Không rút lui."

Trương Cực lại nhấn cậu xuống, Trương Trạch Vũ nhắm hai mắt, không rõ tình huống, sự ngạt thở đột ngột ập đến, lồng ngực cậu nén một ngụm khí, đợi Trương Cực lần nữa kéo mình lên, cậu ho mạnh vài cái, dường như muốn ho cả phổi ra.

"Có rút lui không!" Giọng nói khàn trầm của Trương Cực vang lên bên tai, kèm theo sự tức giận vờ vịt bên trong.

Trương Trạch Vũ lắc lắc đầu, cảm nhận được chiếc rương trên đầu nặng trĩu, cậu vội hít sâu một hơi, giây sau cả người đã bị ngâm vào bùn lần nữa, lần này thời gian nín thở dài hơn lần trước rất nhiều, Trương Trạch Vũ dần cảm nhận được cảm giác co thắt ở vùng phổi và nhịp tim đập nhanh, cậu cắn chặt răng.

Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ