36

711 76 6
                                    

ⓙⓨ

Lão Trần và Dao Găm bọn họ không hề can thiệp quá nhiều vào việc huấn luyện học viên, chỉ là tăng thêm chút mới mẻ cho phương án huấn luyện của Trương Cực, để các học viên ai cũng trở nên khốn khổ.

Trương Trạch Vũ cũng không khách sáo, dưới sự tàn nhẫn của Dao Găm, cậu đã dùng hơn nửa chai dầu rum mà Trương Cực đưa.

Một chai dầu rum không phải món quà gì quý giá, hơn nữa thứ này ở căn cứ quả thực rất thực dụng, cậu chẳng cần thiết trả về hay từ chối, chi bằng cứ dùng nó thôi.

Với một vài hành vi thiện chí của Trương Cực, Trương Trạch Vũ thực sự không hiểu, quan niệm yêu đương của cậu được hình thành từ những mối tình trước đây đó là, thích một người tức là nghĩ mọi cách để đối xử tốt, nâng niu và chiều chuộng người đó.

Thế nhưng Trương Cực lại khác hẳn, lúc huấn luyện đánh đấm nên đánh thì vẫn đánh, lúc vượt chướng ngại nên xối nước thì vẫn xối, thậm chí còn dùng súng bắn nước cực kì "chăm sóc" cậu, trong lúc huấn luyện luôn lạnh mặt, ra tay nặng như đang báo thú, kết thúc huấn luyện thì gặp cậu ở mọi nơi để tìm cảm giác tồn tại.

Ở cửa nhà vệ sinh, gần nơi phơi đồ, bên cạnh kí túc xá là ba nơi bị bắt gặp nhiều nhất.

Nhưng Trương Cực gặp cậu rồi cũng chẳng nói gì, nhiều nhất là nhìn vài cái rồi vội rời đi, dần dần, Trương Trạch Vũ đã quen với cách theo đuổi vừa rõ rệt vừa mơ hồ của Trương Cực rồi.

Có điều mặc cho Trương Cực lộ liễu ngang ngược đến đâu, cậu nên nhìn hắn kiểu gì thì vẫn nhìn kiểu đó, sẽ không cố tình giữ khoảng cách, dù sao có một từ gọi là "phản tác dụng", với chuyện tình cảm, cậu trước giờ đều thuận theo tự nhiên, đến đâu hay đến đó, cậu biết rõ, thoát được thì không cần thiết phải chạy, không thoát được thì chạy kiểu gì cũng thế.

Hôm nay là gần cuối tháng chín, Trương Cực và mấy vị khác nửa ngày rồi vẫn chưa xuất hiện, đến lão Trần và Dao Găm bọn họ cũng không có ở căn cứ, cho đến chiều, một chiếc xe buýt lớn lái vào căn cứ, nhóm người Trương Cực mới xuất hiện, nhưng không thấy lão Trần và Dao Găm bọn họ.

Một hàng người mặc quân phục chỉnh tề, từ trên xe bước xuống.

Sau khi thấy họ, Trương Trạch Vũ sững người, đây là lần đầu cậu nhìn thấy các vị giáo quan mặc quân phục chính thức, tuy chỉ là nhìn từ xa lúc đang huấn luyện, cậu cũng nhìn thấy rõ đường viền đẹp đẽ của quần áo, ống quần không có chút nếp nhăn nào, nếp gấp dọc theo đường may thẳng thóm, vai rộng hông hẹp hiện lên vô cùng tinh tế, phần ngực căng lên, bên trong là cơ bụng khỏe khoắn nhưng đẹp đẽ, ống quần rộng rãi không giấu được đôi chân vừa thẳng vừa có lực, giày da màu đen loáng bóng, bề mặt sạch sẽ, chỉ có đế giày dính bụi đất, từng bước giẫm trên sàn, bước chân cực kì có khí thế.

"Đẹp trai quá....." Lâm Tử Hào nhìn đến phát ngốc, cậu chỉ từng thấy một mặt hung dữ của giáo quan, dù có lúc ôn nhu thì vẻ mặt cũng cứng nhắc, nhưng lần này thì khác, bất kể ôn nhu hay dữ dằn, cho dù bây giờ họ mặt không biểu cảm, thì khí thế toát ra từ trên người cũng là điều hiếm có và đáng mơ ước.

Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ