ⓙⓨ
Trương Cực đã rất kì lạ biến mất một buổi sáng, lúc huấn luyện Trương Trạch Vũ đôi khi còn ngó ra ngoài xem, nhưng vẫn không thấy Trương Cực đâu, dường như mỗi lần hắn rời khỏi căn cứ đều rất vội vã, lần trước đi Tây Tạng cũng thế, lần này càng khoa trương, còn chẳng thèm thông báo một tiếng gì cả.
Lúc chiều, chuông cảnh báo trong căn cứ đột nhiên reo lên, mọi người ngây ra, lần đầu tiên họ nghe thấy tiếng chuông cảnh báo này, vang khắp căn cứ, khiến họ đinh tai nhức óc.
Đám người Tả Hàng vội lớn tiếng nhắc nhở: "Thay đồng phục tác chiến, mau mau mau! Mau lên!"
Sân huấn luyện lập tức trống không, mọi người đều chạy về kí túc xá, chưa đầy 1 phút họ đã thi nhau chạy ra khỏi phòng, tiếng trực thăng vang lên ầm trời, lượn vòng trong 50 m trên không, gió thổi bụi đất bay tứ tung, vàng lất phất một mảng, sau đó chậm rãi đậu xuống khoảng đất trống rộng mênh mông, Tả Hàng đứng ở cửa khoang chỉ huy họ lên máy bay.
Trương Trạch Vũ hơi lo lắng, dù bình thường cậu bình tĩnh đến đâu thì lúc sắp có thực chiến, cậu cũng sẽ căng thẳng, càng huống hồ thời khắc nguy cấp thế này mà Trương Cực lại không có bên cạnh, thậm chí cậu còn chẳng biết bây giờ hắn đang ở đâu.
Trên máy bay, các vị đội viên đặc chiến lão làng vẫn khá ung dung, khoanh tay dựa vào lưng ghế, nhưng tân binh chưa từng tham gia thực chiến thì khác, trừ Chu Chí Hâm ra, ai cũng vừa hưng phấn vừa căng thẳng, tay gác trên đầu gối vo lấy lớp vải của quần, vò đến đốt tay trắng bệt, có người thậm chí còn đứng ngồi không yên, nhìn ngó bốn phía quan sát biểu cảm của mọi người.
Trương Trạch Vũ hơi cúi đầu, người khác không rõ cậu có biểu cảm gì, chỉ có bản thân cậu biết bây giờ trong lòng mình đang đánh trống, cậu hơi gấp gáp muốn gặp Trương Cực, chính vào giây tiếp theo, cậu muốn Trương Cực xuất hiện trước mắt mình, cứ như thế này sẽ khiến dây thần kinh đang căng cứng của cậu sẽ giãn ra vậy.
Có điều quả thực, Trương Cực là dũng khí của cậu.
Trực thăng đáp xuống bên ngoài một căn cứ chỉ huy tạm thời, Trương Trạch Vũ vừa xuống máy bay, Trương Cực đã từ bên trong vén lều bước ra, sự ôn hòa hiếm thấy lúc bình thường mọi hôm cũng đã mất sạch và bị thay thế bởi một luồng cảm xúc tiêu cực.
Trương Cực quét mắt nhìn đám đông, lúc thấy Trương Trạch Vũ thì hơi khựng lại, rồi lẳng lặng nhìn sang nơi khác, thúc giục đám đông: "Ngây ra làm gì, vào mở họp, động tác nhanh lên."
Trong căn cứ tạm thời vô cùng trang nghiêm, bàn dài ngồi đẩy các lãnh đạo, Trương Trạch Vũ thấy bố mình trong đấy, bố cậu càng nhíu mày chặt hơn: "Chúng ta nhận được một tình báo, có một nhóm khủng bố phần tử uy hiếp một chiếc máy bay có số hiệu RB1246, trong máy bay này chở rất nhiều tiến sĩ y học mà trước đây đã ra nước ngoài nghiên cứu y tế, trong đó còn có tiến sĩ Trác Thanh Phong và tiến sĩ Hoàng Phủ Xương Minh mà chúng ta quen biết, tôi tin rằng các vị ở đây đều hiểu rõ cống hiến của tiến sĩ Trác Thanh Phong và tiến sĩ Hoàng Phủ Xương Minh dành cho nền y dược nước ta, và cả giá trị cá nhân của họ, vì thế nhiệm vụ lần này nhất định phải dốc hết sức bảo đảm an toàn cho con tin, tuy chúng ta không biết phần tử khủng bố có ý đồ gì, nhưng hành vi này đã gây ra uy hiếp rất lớn cho an toàn nước ta, bắt buộc phải diệt sạch những phần tử khủng bố đó!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹
Fanfic"Trương Trạch Vũ, trên chiến trường, em có thể tin tưởng giao phía sau cho anh." Tên gốc: 头狼 Tác giả: Quyển Quyển (柠檬卷卷) Bối cảnh: phi hiện thực, quân sự Thể loại: bộ đội đặc chủng, song cường Đôi chính: Trương Cực x Trương Trạch Vũ (giáo quan x học...