39

651 78 7
                                    

ⓙⓨ

Trên màn hình hiện lên màu xanh lục đậm, Trương Cực dựa vào ghế, chân bắt chéo gác lên mép bàn, trong tay cầm chiếc cốc, trong cốc ngâm lá trà mới giành được, khung cảnh làn khói lượn lờ vốn nên ôn hòa nhàn nhã, đặc biệt là so với những người trong màn hình thì hắn trông rất an nhàn.

Nhưng lúc này trên mặt Trương Cực treo một nụ cười không hề hòa nhập với bầu không khí này, nói là cười thì trong mắt hắn lại tỏa ra sát khí lạnh lẽo, nhưng nói hung dữ thì trên mặt lại đang nở nụ cười ôn hòa.

Dư Vũ Hàm thấy cảnh này, lén lấy điện thoại chụp một tấm, sau đó trêu chọc: "Easier than me? Ai cho cậu tự tin thế? Lâm Tử Hào à?"

Trương Cực cười lạnh, không thèm quay đầu, chỉ nhìn chằm chằm màn hình, các đốt ngón tay đang nắm tay vịn đã trắng bệt, gân xanh nổi lên, trong lời nói dường như còn kèm theo băng vụn: "Đồng Vũ Khôn cho tôi tự tin, à phải, còn có cậu nữa, hai cậu cho tôi tự tin."

"Hơ, tốt xấu gì tôi và Đồng Vũ Khôn cũng có sẵn tình cảm."

"Ít nhất tôi và Trương Trạch Vũ còn có thể giao tiếp."

"Hai cậu đủ rồi đó." Tả Hàng cắt ngang họ, đặt cốc nước lên mặt bàn, "Có một tin tốt và một tin xấu, nghe tin nào trước?"

"Tin xấu." Trương Cực chậm rãi xoay người, nhìn Tả Hàng.

"Tin xấu là gà ở điểm tiếp tế số 2 chạy mất rồi, tin tốt là bây giờ vẫn chưa có ai bị loại."

Trương Cực thờ ơ nhún nhún vai, thản nhiên nói: "Chạy mất thì thôi, trong rừng khắp nơi đều có đồ ăn, ít nhất đến giờ chưa ai bị loại, lẽ nào không bình thường sao? Nếu lão Trần còn chưa vào rừng mà họ đã bị loại, vậy thì họ không xứng trở thành đội viên chính thức."

"Nhưng tôi vẫn nghĩ không thông!" Trương Cực chuyển chủ đề, nhìn lại màn hình, "Sao Lâm Tử Hào cứ nhõng nhẽo với Trương Trạch Vũ thế không biết?"

Tối qua Trương Trạch Vũ canh gác với Chu Chí Hâm, tối nay là Lận Thần Nhiên và Đồng Vũ Khôn, cuối cùng Lâm Tử Hào đã tóm được cơ hội, từ khi ngủ đến giờ vẫn luôn nằm trên đùi Trương Trạch Vũ, khiến Trương Cực càng nhìn càng khó chịu, hắn còn chưa được nằm trên chân cậu bao giờ, Lâm Tử Hào dựa vào cái gì cơ chứ?

Nhưng nếu hắn ăn giấm, lại khiến hắn cảm thấy mình hơi nhỏ nhen, hai tên đàn ông con trai, làm gì mà suốt ngày chua lè chua lét thế, huống hồ rõ ràng Trương Trạch Vũ đã nói với hắn, chỉ xem Lâm Tử Hào như em trai, hắn còn ở đây ăn giấm lung tung.

Hơn nữa, bây giờ Trương Trạch Vũ còn chưa từng nói về vấn đề thay đổi tính hướng, cho dù đã cong thì cũng không thể bảo Trương Trạch Vũ đoạn tuyệt quan hệ với tất cả bạn bè cùng giới được, nhưng bây giờ Trương Trạch Vũ còn chưa cong nữa, hắn vừa đề phòng nam vừa đề phòng nữ, chỉ sợ không chú ý là Trương Trạch Vũ sẽ bị người khác cuỗm mất.

Lần đầu yêu đương mà hắn đã gặp đề khó như thế, vận mệnh có hơi bất công.

Còn Trương Trạch Vũ ở tuốt trong rừng không hề biết gì về mạch suy nghĩ trong đêm của Trương Cực, họ đang tuần hoàn liên tục ba công việc là lên đường, đánh trận và nghỉ ngơi.

Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ