68

633 78 4
                                    

ⓙⓨ

Tiểu Bảo, đừng ngủ nữa Tiểu Bảo.

Có người đang gọi cậu?

Trương Trạch Vũ dần mở mắt ra, đập vào mắt là một mảng trắng xám, không khí lạnh toát, trên người cậu còn mặc đồng phục huấn luyện dày dặn, đây là đâu? Sao cậu không thấy ai hết? Cậu vẫn nhớ rõ mình được nhân viên cứu hộ đưa lên trực thăng, cậu cũng nhớ trước khi hôn mê Trương Cực hốc mắt đỏ bừng nắm chặt hai tay cậu, nhưng Trương Cực đâu? Chẳng phải nhiệm vụ của họ đã kết thúc rồi à? Sao Trương Cực không có bên cạnh cậu?

"Trương Cực!" Trương Trạch Vũ hét to một tiếng, Trương Cực không trả lời, cậu chỉ nghe thấy tiếng vọng, liên tục truyền vào tai mình, cho đến khi tiếng vọng yếu ớt đó tan biến, nơi này lại khôi phục sự yên tĩnh đáng sợ.

Trương Trạch Vũ cảm thấy hai má hơi lạnh, cậu đưa tay sờ, chỉ sờ được vài giọt nước, sau đó là vô số hạt trắng xóa rơi trên vai cậu, tuyết rơi rồi sao? Cậu đưa tay đón lấy, nhưng chỉ chạm được một mảng ấm nóng, chúng dần dần xâm chiếm giác quan của cậu, lan tỏa khắp toàn thân.

"Trương Cực?" Trương Trạch Vũ nhìn thấy đường nét dần dần rõ rệt của Trương Cực, trong lòng vừa vui vừa mừng, Trương Cực xuất hiện rồi, cuối cùng thì trong màn sương trắng đáng sợ này không chỉ có một mình cậu nữa.

"Tiểu Bảo, ngoan ngoan, tuyết rơi rồi." Miệng của Trương Cực mấp máy, giọng nói dịu dàng vô cùng.

Trương Trạch Vũ muốn nói chuyện, nhưng không thể phát ra tiếng, chỉ đành mặc cho Trương Cực nắm tay cậu phủ lên nơi ấm nóng đó.

"Ngoan ngoan, anh đau lắm bảo bối."

Trương Trạch Vũ cảm nhận được sự ẩm ướt trong lòng bàn tay, chúng giống như một lưỡi dao đang cứa mạnh vào tay cậu vậy, cậu thấy huyết sắc trên mặt Trương Cực đột nhiên biến mất, dần dần tái mét, cậu giật mình rút tay về, Trương Cực ngã xuống đất như lông vũ, hai mắt nhắm chặt, lồng ngực cũng không còn phập phồng, giống như...... giống như người đã chết vậy.

"Trương Cực!" Trương Trạch Vũ nhào về phía Trương Cực, tóm lấy nửa thân trên của hắn, chính vào lúc này, hai mắt cậu nhìn thẳng vào một nơi, đó là lồng ngực của hắn, lồng ngực đang phun trào máu tươi, sao lại thế chứ? Chẳng phải cậu đã đỡ phát đạn thay hắn rồi sao? Tại sao Trương Cực vẫn bị thương? Chuyện này rốt cục là thế nào?

Trong lúc hoảng hốt, cậu cảm thấy trọng lượng nơi cánh tay ngày càng nhẹ, cậu cúi đầu nhìn, thấy cơ thể Trương Cực dần trở nên trong suốt.

"Trương Cực!"

Cậu gọi liên tục mấy lần, nhưng dù cậu gọi thế nào, Trương Cực vẫn biến mất khỏi trước mắt cậu, chỉ để lại một bàn tay đầy máu, trước mắt rơi vào mảng tối om.

"Các chỉ số thể chất của bệnh nhân đều bình thường......"

Đây là ai đang nói chuyện thế? Trương Trạch Vũ cử động ngón tay, khiến cả cơ thể đều đau nhức, nhưng đồng thời trước mắt cũng dần rõ ràng, lần này không phải màn sương trắng xám nữa, cậu nhìn thấy bố mẹ cậu, và cả Trương Cực đang đứng sau lưng bố mẹ cậu nữa.

Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ