58

740 79 11
                                    

ⓙⓨ

Dư Vũ Hàm hình như không biết cách theo đuổi người khác, anh còn chẳng giỏi bằng người chớm yêu như Trương Cực, đây là Trương Trạch Vũ tổng kết được sau hai ngày quan sát.

Ai theo đuổi người ta mà suốt ngày chỉ biết dùng cỏ đuôi chó bện tết "chú cún" chân ngắn? Ai mà tặng quà còn nhờ người khác đưa giúp? Ai gặp đối tượng mình theo đuổi mà trốn tránh rồi lại lén nhìn trộm? Dư Vũ Hàm Dư Vũ Hàm Dư Vũ Hàm, đều là Dư Vũ Hàm!

Lúc Trương Trạch Vũ nhận lấy món quà Dư Vũ Hàm nhờ cậu chuyển giúp, từng nhiều lần muốn túm cổ áo Dư Vũ Hàm để phê bình nếu anh đã hạ quyết tâm theo đuổi Đồng Vũ Khôn thì đừng lén la lén lút như ăn trộm được không, nhưng cậu nhịn được rồi, vì hình như Đồng Vũ Khôn rất thấm chiêu này.......

Trương Trạch Vũ thấy Đồng Vũ Khôn cẩn thận xếp mấy chú cún chân ngắn lên bàn, ghét bỏ đến không thể ghét bỏ hơn: "Học sinh tiểu học yêu đương cũng gan dạ hơn mấy cậu."

"Cậu không hiểu đâu, Dư Vũ Hàm chính là người như thế." Đồng Vũ Khôn chọc nhẹ vào đầu của chú cún chân ngắn, động tác nhẹ nhàng, chỉ sợ bất cẩn sẽ làm chú cún bị gãy, "Từ nhỏ anh ấy đã không biết cách bày tỏ, hỉ nộ ái ố đều thế, trước đây tôi luôn cho rằng anh ấy khác chúng ta, có siêu năng lực nào đó để ngăn chặn nhận thức, nhưng sau này có lần tôi bị xe tông, tuy hồi đấy anh ấy không nói gì, nhưng lông mày đều vặn cả vào nhau, cậu hiểu chưa."

Trương Trạch Vũ lắc lắc đầu: "Tôi không hiểu." Cậu thực sự không hiểu điểm khiến Đồng Vũ Khôn cảm động.

"Chậc, đó là lần đầu anh ấy biểu cảm rõ rệt như thế, khoảng hồi 16 tuổi thì phải."

Được thôi, yêu nhau chính là hai người chiều chuộng nhau, nhưng Trương Trạch Vũ thực sự không chịu được dáng vẻ chẳng nên thân của Đồng Vũ Khôn, liếc mắt nhìn: "Tôi thấy bây giờ anh ấy khá bình thường mà."

Đồng Vũ Khôn bĩu bĩu môi, phản bác: "Đó là sau khi đến bộ đội mới dần bộc lộ tình cảm ra, đỡ hơn hồi anh ấy mười mấy tuổi nhiều."

"Được, cậu bảo vệ anh ấy, cậu hiểu cho anh ấy, cậu thích anh ấy, cậu cũng biết anh ấy thích cậu, vậy sao cậu không yêu đương với người ta đi?"

Nghe tới câu này, Đồng Vũ Khôn sững người, quay đầu nhìn Trương Trạch Vũ: "Trước đây anh ấy cũng đối xử rất tốt với tôi, mỗi ngày đều giống bây giờ vậy, nhưng sau khi tôi tỏ tình thì anh ấy từ chối rồi..."

Trương Trạch Vũ im bặt, lần này cậu hiểu rồi, vì chuyện từng xảy ra một lần, nhưng kết quả không được như ý, bây giờ lại xảy ra lần nữa, Đồng Vũ Khôn sẽ sợ, cậu ấy sợ sau khi khơi dậy hi vọng sẽ bị Dư Vũ Hàm nhẫn tâm dập tắt lần nữa, giống như bị rắn cắn một lần sẽ sợ dây thừng tận mười năm.

Trương Trạch Vũ không có lập trường để khuyên Đồng Vũ Khôn gì cả, dù sao nếu là cậu.... không, không thể là cậu, với cậu mà nói tình cảm luôn là vật ngoài thân, không mong đợi cũng chẳng cưỡng cầu, trải nghiệm yêu đương trước đây đều khiến cậu bình đạm như nước, thời mặn nồng hay sau khi chia tay, cậu đều không kích động và đau thương quá rõ rệt, thậm chí luôn có người nghi ngờ rằng liệu có phải cậu vô cảm với tính dục hay không.

Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ