47

837 72 0
                                    

ⓙⓨ

Sau khi lên chính thức, huấn luyện bắt đầu đi vào nề nếp, vào giờ nào luyện cái gì, cách vài ngày sẽ tập gì cũng được chia rất rạch ròi.

Người ta thường nói sống theo khuôn mẫu giống nhau, thời gian sẽ ngày càng chậm, ngày tháng cũng sẽ ngày càng nhạt nhẽo, huấn luyện mệt đến hư thoát, dần dần cũng trở thành chuyện thường tình, giống như chuyện con người buộc phải ăn cơm uống nước vậy.

Nhưng cuộc sống mà, rồi cũng phải cần chút mới mẻ.

Tối hôm nay trước khi giải tán, Trương Cực cố ý gọi họ lại: "Thời gian thức dậy của sáng mau sẽ muộn hơn nửa tiếng, 6 giờ dậy, 6 rưỡi tập hợp, trong nửa tiếng đồng hồ, tác phong nề nếp, mặc quân phục, giày da, chỉnh tề vào, nghe rõ chưa?!"

"Đã rõ!"

Trương Cực không nói ngày mai đi đâu, phải làm gì, khiến trong lòng mọi người đều ôm dấu chấm hỏi, cũng khó tránh suy đoán, nhưng chẳng đoán được gì, chỉ đành ôm nghi hoặc đi vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, mọi người thu dọn rời khỏi kí túc xá theo yêu cầu, nhìn thấy một chiếc xe bus dừng ở nơi họ hay tập hợp, Trương Cực đang đứng trước cửa xe trò chuyện với tài xế, vẻ mặt mỉm cười, nghe thấy tiếng tập hợp với vỗ vỗ vai tài xế, đi về phía họ.

Ánh mắt của Trương Cực quét qua đám người màu xanh lá trước mắt, sau đó dừng lại trên người Trương Trạch Vũ, không thể không nói, bất kể cậu đã mặc quân phục mấy lần, hắn đều sẽ kinh ngạc như lần đầu nhìn thấy vậy.

Bờ vai thẳng thóm, lồng ngực ưỡn thẳng, nhưng vòng eo rất thon nhỏ, thắt lưng rộng ba ngón tay khiến người ta mơ mộng, ít nhất là đường nét khiến Trương Cực suy nghĩ xa xôi, ống quần không có nếp nhăn, thẳng thừng rủ xuống, mềm mại chạm vào mép giày da, nơi không bị che khuất là đôi tất đen tuyền, hoa văn sọc của tất cũng được tỉ mỉ xếp thẳng, khí chất anh tuấn không khỏi toát lên.

Trương Cực lòng ngứa ngáy, nhưng không dám nhìn nhiều, chỉ đành ép mình di chuyển ánh mắt, cố gắng trấn an sự bồn chồn trong người lại.

"Lên xe, giữ yên tĩnh suốt dọc đường."

Trương Cực vẫn ngồi trên cùng, từ góc độ của Trương Trạch Vũ nhìn lên, chỉ thấy góc nghiêng của hắn, hình như đang nhìn ra bên ngoài, Trương Trạch Vũ không thấy được biểu cảm của Trương Cực, nhưng lờ mờ cảm nhận được bây giờ hắn không thả lỏng cho lắm, thậm chí là hơi cứng nhắc, cậu lại nhìn 4 người khác, trạng thái chẳng khác Trương Cực là bao.

Trương Trạch Vũ nhíu mày, rốt cục họ muốn đi đâu?

Xe bus lái vào quân doanh, dừng trước sảnh văn phòng, sau khi xuống xe, Trương Cực và Tả Hàng đi vào sảnh, cho họ đợi tại chỗ.

Buổi sáng ở quân doanh, khắp nơi đều là lính đang huấn luyện, khi đội ngũ chạy ngang sẽ nghe thấy tiếng bước chân chỉnh tề và câu nói ai cũng quen thuộc "Năm cây số à, tôi yêu cậu lắm, một ngày không chạy, nhớ cậu muốn chết."

Trương Trạch Vũ nhìn quân nhân đang tập luyện, lúc mơ màng, dường như cậu trở về hồi còn nhỏ, khi đó, bố cậu còn chưa lên chức vụ hiện giờ, không có lầu thủ trưởng riêng biệt, họ sống trong đại viện của khu quân sự, trên đường đi học tan học, cậu thường gặp được lính đang chạy bộ, những khẩu hiệu đó cùng cậu đi học tan học, cũng cùng cậu trưởng thành.

Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ