34

695 77 4
                                    

ⓙⓨ

Từ sau cái đêm Trương Cực buông lời cảnh cáo đó, tất cả mọi người thật sự quay lại khóa huấn luyện hồi tuần địa ngục, nhưng trong huấn luyện thể lực cường độ cao cũng xen lẫn huấn luyện kĩ thuật bắt buộc, bắn tỉa, đánh đấm, ném mìn, nhảy dù,... tối đến thời gian ngủ cũng dần ngắn đi, ngồi dưới lều, gió thổi từ núi, nghe tiếng dế kêu, nuôi muỗi ngồi học.

Hôm nay, họ bị nhét lên một chiếc xe, còn là kiểu xe quân sự vỏ màu xanh lần đầu xuất hiện, toa xe lắc lư đong đưa, đến mức cảm nhận được rõ tiếng rung khi bánh xe cán qua sỏi đá, điều này khiến trong lòng đám đông thấy hơi căng thẳng.

"Chúng ta đi đâu thế này..... cũng chả có tin gì chính xác."

"Đừng đến trại tù binh nữa là tôi đã cảm ơn trời đất rồi."

Chu Chí Hâm cười nhẹ vài tiếng, vỗ vỗ người mới nói đó: "Nếu thật sự lôi chúng ta đến trại tù binh thì cũng chịu thôi."

Trương Trạch Vũ thấy sắc mặt tái mét của Lâm Tử Hào, gãi gãi cằm cậu ấy: "Bộ Hào Hào của chúng ta thiếu máu à?"

Lâm Tử Hào sợ hãi lắc lắc đầu, tóm lấy vạt áo Trương Trạch Vũ, cậu chỉ là ám ảnh trại tù binh, đồng thời cậu tin rằng, các vị ở đây hầu như đều hi vọng né trại tù binh càng xa càng tốt, không tránh được cũng chỉ đành cắn răng cắn lợi xông lên, Chu Chí Hâm nói không sai, cho dù hôm nay lôi họ đến đó, bảo họ liều mạng thêm lần nữa thì họ cũng hết cách.

Chu Chí Hâm đột nhiên hưng phấn, hỏi: "Ê, lần trước có những ai trải nghiệm ghế điện rồi?"

Dường như hơn một nửa giơ tay, Cát An bây giờ nghĩ lại vẫn còn sợ: "Má nó, trói tôi cực kì chặt, không nhúc nhích được, nó đau muốn chết luôn, tôi cảm thấy nửa cái hồn bay khỏi xác rồi, giáo quan A Thuận phải gọi tôi hoàn hồn đó."

"Hồi đó tôi bị chụp đầu trói tay chân, đứng ở trên đất, mấy chiếc xe thắng gấp ngay bên cạnh, không phải tôi không nhúc nhích được, mà là không dám nhúc nhích."

Lâm Tử Hào vội phụ họa: "Em cũng thế, giữ được mạng này làm tôi thật sự muốn hát <Trái tim biết ơn>."

Đám đông trò chuyện trong toa xe, Trương Trạch Vũ thấy Đồng Vũ Khôn trầm mặc cúi đầu, sáp đến dùng vai huých vai cậu ấy: "Đã qua cả rồi, Đồng Vũ Khôn của bây giờ nên sống một cuộc đời mới."

Đồng Vũ Khôn miễn cưỡng cười cười: "Yên tâm, tôi có mục tiêu, đến đây cũng không hoàn toàn là vì anh ấy."

Trương Trạch Vũ gật gật đầu, dựa vào người cậu ấy, im lặng không nói gì.

Sau khi xe dừng, việc đầu tiên sau khi xuống xe đó là quan sát bốn phía, nhìn bụi rậm xung quanh, sự bất an trong lòng xem như tiêu tan đôi chút.

"Có biết hôm nay đưa mấy cậu tới làm gì không?" Trương Cực đeo kính râm đi đến, không đợi ai trả lời, đã chỉ vào khu rừng sau lưng họ, "Tiếp theo đây, mấy cậu sẽ tiến hành huấn luyện dã ngoại 4 ngày 3 đêm, hạng mục huấn luyện chính là xây dựng và ngụy trang chỗ trốn, trong thời gian đó, bọn tôi sẽ không cung cấp đồ ăn thức uống cho mấy cậu, tất cả đều phải tự tìm kiếm, đương nhiên, lần này sẽ không có thực thi bắt người, bọn tôi sẽ quan sát cả quá trình, mấy cậu chỉ cần trốn thật kĩ, đến giờ ăn thì xuất hiện để tìm kiếm thức ăn là được."

Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ