60

857 82 5
                                    

ⓙⓨ

Buổi trưa hơn 12 giờ rưỡi, Trương Cực đẩy mở cửa phòng, Trương Trạch Vũ đang nằm sấp trên giường đọc sách, sau khi nghe thấy tiếng động thì quay đầu sang, nhìn thấy Trương Cực một tay cầm hộp thức ăn, một tay cầm ly nữa đi tới.

Trương Cực đặt hộp thức ăn lên bàn, đi tới cạnh giường kéo chăn ra, xoa bóp thắt lưng Trương Trạch Vũ: "Dậy ăn chút cơm rồi hẵng đọc tiếp."

Trương Trạch Vũ thở dài, chậm rì rì ngồi dậy, lại chậm rì rì lết tới bên bàn, đứng đó cúi đầu mở hộp thức ăn ra, bày mấy cái chén ra bàn.

"Hôm nay nhà ăn nấu thanh đạm thế à?" Trương Trạch Vũ nhíu mày, trong mấy cái bát chẳng có chút ớt nào, chẳng có món đỏ món xanh món khô món ướt gì, nhưng lại có sườn xào chua ngọt mà nhà ăn chưa từng nấu bao giờ.

"Hôm nay em phải ăn thanh đạm chút, hơn nữa đây không phải nhà ăn nấu." Trương Cực đi tới bên cạnh Trương Trạch Vũ, dựa vào cạnh bàn, "Đây là anh đặc cách nấu cho em đó."

"Anh còn biết nấu ăn sao?" Trương Trạch Vũ kinh ngạc nhìn hắn.

"Từ cấp 2 trở đi anh đã bắt đầu sống riêng, chắc chắn phải biết nấu chứ, nếu không sẽ chết đói đấy." Trương Cực bê bát đựng sườn xào chua ngọt lên, dùng đũa gắp một miếng lên thổi thổi, đưa đến bên miệng Trương Trạch Vũ: "Thử tay nghề của chồng em đi, sau này phải ăn thường xuyên, có gì không hài lòng thì nói, để anh còn nâng cấp thực đơn cho Tiểu Bảo của anh."

Trương Trạch Vũ bị tràng lời của hắn chọc cười, cho dù bây giờ mông rất đau, hơn nữa còn khiến cậu bực bội cả buổi sáng, nhờ mấy câu ngọt ngào của Trương Cực mà cậu cũng vui hơn.

Trương Cực kiểm soát độ lửa rất tốt, thịt không sống không già, cũng dễ tách xương, mùi vị chua ngọt vừa phải, không béo ngậy, khẩu cảm phong phú đậm đà.

Trong miệng Trương Trạch Vũ ngậm một khúc xương nhỏ, cúi đầu nhìn bốn phía tìm thùng rác, vừa định đá thùng rác dưới bàn ra thì tay của Trương Cực đã vươn đến bên miệng cậu, động tác vô cùng tự nhiên, giống như trước giờ họ rất hay làm vậy.

Trương Trạch Vũ hoảng hốt một lát, do dự dùng răng cắn khúc xương trong miệng, đặt nhẹ lên tay Trương Cực, sau đó giương mắt quan sát phản ứng của hắn, tâm tư Trương Cực rõ ràng không hề đặt lên khúc xương đó, hắn kéo hộc tủ, rút một tờ giấy ăn đặt lên bàn, bỏ xương lên trên đó rồi bê bát lên để Trương Trạch Vũ nếm vị.

Sau khi nếm hết một lượt, Trương Cực hai mắt chờ mong nhìn Trương Trạch Vũ, cậu hơi chịu thua trước vẻ mặt như đứa trẻ của hắn, tim mềm nhũn, khen thưởng: "Tốt lắm, khách hàng của anh rất hài lòng."

"Không có góp ý gì sao?" Trương Cực hỏi rất chân thành, cứ như muốn có được lời góp ý từ Trương Trạch Vũ vậy.

Trương Trạch Vũ suy nghĩ một lát, nói: "Anh có thể bỏ thêm chút ớt, đương nhiên là lúc em khỏe hẳn, em thích ăn cay hơn."

"Được." Trương Cực gật gật đầu, trước đây lúc cùng ăn cơm, anh luôn chẳng phát hiện được khẩu vị của Trương Trạch Vũ, tưởng cái gì cậu cũng thích ăn, vì mỗi lần Trương Trạch Vũ đều ăn rất ngon miệng, nhưng bây giờ nghĩ kĩ lại, hình như là do đói quá, dù sao lúc mỗi người ăn ở nhà ăn, bất kể ngon hay dở đều khá là hưởng thụ.

Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ