ⓙⓨ
Mặt trời gay gắt trên đỉnh đầu, khiến người khác chóng cả mặt, xung quanh sân bắn súng chẳng có cây cối gì, bóng râm duy nhất nằm dưới chiếc ô do giáo quan thiếu đạo đức căng ra, trong không khí dường như toàn là hơi nóng thiêu đốt, quét ngang giác quan và tứ chi của con người.
Mái tóc Trương Trạch Vũ đã ướt đẫm, trên đồng phục huấn luyện vẫn còn vết mồ hôi, mồ hôi nhỏ giọt nhanh chóng bốc hơi rồi lại xuất hiện một lớp nước mới, nhỏ lên sàn bê tông còn phát ra tiếng xèo xèo, trước mắt cậu dần trở nên mơ hồ, choáng váng đầu óc.
Xung quanh có tiếng người ngã xuống đất, bị nhân viên cứu hộ khiêng ra ngoài, trừ giáo quan ra chẳng ai biết họ còn tư cách tiếp tục ở lại hay không, liệu sau khi tỉnh có bị tống về đơn vị cũ hay không.
Cơ thể Trương Trạch Vũ bắt đầu lảo đảo, bước chân cũng không vững, họng súng treo gạch ngày càng nặng, khiến cậu sắp nhấc không nổi nữa, cả cơ thể cậu muốn ngã theo nó, lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một âm thanh.
"Rút lui đi, thiếu tá."
Cậu giật mình tỉnh táo, nhìn Trương Cực đứng bên cạnh, cắn răng phấn chấn tinh thần, cậu nhất định phải cho Trương Cực thấy cậu dần dần giỏi lên, thấy cậu ở lại tới cuối cùng, như thế thì cậu mới có thể cười nhạo mắt chó xem thường người khác của Trương Cực.
Trương Cực thấy cậu không có ý muốn bỏ cuộc, tìm mục tiêu khác, lúc này mọi người đều ở ranh giới sụp đổ, chỉ cần hơi đả kích thì sẽ có người không chịu được, triệt để sụp đổ phòng tuyến tâm lí của mình, quả nhiên, ý đồ của Trương Cực đã làm vài người phải rút lui, khoảnh khắc nói muốn bỏ cuộc, họ liền ngã lên đất, dù cho làn da đau như bị thiêu đốt, họ cũng không còn sức đứng dậy, sau cùng dở sống dở chết bị nhân viên cứu hộ khiêng ra ngoài.
Tầm mắt của Trương Trạch Vũ nhìn sang Đồng Vũ Khôn cách đó không xa, có thể thấy đang cắn chặt quai hàm, Đồng Vũ Khôn đang kiên trì, cậu ấy cũng ở ranh giới sụp đổ như tất cả mọi người ở đây, nhưng tầm nhìn rất kiên định, mục tiêu của cậu ấy chính là Dư Vũ Hàm đang nhàn nhã lắc chân dưới chiếc ô chống nắng.
Giây phút đó, Trương Trạch Vũ cong khóe môi, cậu không chỉ muốn Trương Cực bị vả mặt, còn muốn chứng kiến Đồng Vũ Khôn hạ được Dư Vũ Hàm, cậu muốn chiến thắng, cũng muốn thấy Đồng Vũ Khôn cược thắng.
Trương Cực nhàn hạ chắp tay sau lưng, đi một vòng quanh các học viên, sau cùng đứng trước đội ngũ, nói: "Nhìn dáng vẻ của mấy người đi, mới 2 tiếng thôi đã bị dày vò thành thế này, nếu lên chiến trường thì mấy cậu chính là tốp tử trận đầu tiên! Kẻ địch chẳng cần phí sức cũng có thể tiễn mấy người về trời! Một lũ phế vật!"
Đội ngũ lặng ngắt như tờ, Trương Cực cong môi cười cười: "Còn kẻ nào muốn bỏ cuộc, phòng y tế có điều hòa, có nước đá, về nhà có món ngon tiệc lớn, có bạn gái, có người nhà, có ai muốn rút lui không?"
Không ai trả lời, không ai bỏ cuộc, họ sẽ kiên trì đến cực hạn của mình.
"Không có chứ gì, được." Trương Cực gật gật đầu, "Bây giờ bỏ súng trong tay xuống, vác đồ 30 cây số, trong đó địa hình 25 cây số! Cá Mập A Thuận dẫn đường, Bánh Chẻo A Hạo cầm trang bị, tôi muốn cho chúng thấy, thế nào là địa ngục!"
BẠN ĐANG ĐỌC
Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹
Fiksi Penggemar"Trương Trạch Vũ, trên chiến trường, em có thể tin tưởng giao phía sau cho anh." Tên gốc: 头狼 Tác giả: Quyển Quyển (柠檬卷卷) Bối cảnh: phi hiện thực, quân sự Thể loại: bộ đội đặc chủng, song cường Đôi chính: Trương Cực x Trương Trạch Vũ (giáo quan x học...