41

691 75 4
                                    

/đừng bỏ lỡ chương 40 hum qua nha/

ⓙⓨ

Sau khi giải quyết đơn giản một bữa ăn không thể giản dị hơn, họ tiếp tục lên đường, suy đoán hồi sáng đã gieo hạt giống vào lòng mọi người, khiến ai cũng căng thẳng, đến cơ bắp cũng căng cứng, bây giờ bất kể ra sao thì họ cũng không dám manh động.

Khu rừng này càng rậm rạp hơn, cỏ cũng mọc um tùm, bước vào thì gần như có thể lấp kín nửa người, nhiều nơi chắn đương nhiên là tốt, nhưng tấm chắn ở đây không chỉ dành cho họ, càng dành cho đội xanh đã đến trước dùng mất.

Lúc gần trưa, họ gặp phải mai phục lần nữa, may là trong bọn họ chẳng ai trúng đạn.

Trên người Trương Trạch Vũ đều là cỏ cây dính lên lúc lăn lộn, trên mặt cũng có vết máu, bị nhánh cây rơi trên đất quẹt trúng, vẫn còn dính vào giọt máu, có điều cậu không để bụng mà xé ID của người đó rồi lục soát.

"Ê ê, cậu làm gì thế." Người đó vẻ mặt sợ hãi che ngực lại, giống hệt con gái nhà lành bảo vệ sự trong trắng.

"Người chết đừng nói chuyện," Trương Trạch Vũ mặt không biểu cảm lục tung balo người đó, lấy ra vài bọc lương khô và hai băng đạn từ bên trong, xốc xốc trong tay, lạnh nhạt nói, "Giờ là của tôi."

Trương Trạch Vũ lúc không cười sẽ có khí thế "người lạ đừng tới gần", bạn bè lúc mới quen biết đều cảm thấy cậu là một người lạnh lùng khó gần, rõ ràng, anh bạn đội xanh này cũng thấy thế.

"Người của Sói Hoang toàn là thổ phỉ." Vị lính bị cướp bóc đó lầm bầm một câu, nhận được ánh mắt lạnh lẽo của Trương Trạch Vũ, y đột nhiên thấy chột dạ, nhưng bản thân nói cũng có lí, nghĩ tới đây cũng thấy tự tin hơn chút, hất cằm, "Nhìn tôi cũng vô dụng, chính là đại đội trưởng hiện giờ của mấy cậu, ban đầu lúc kiểm tra anh ta cũng cướp đồ."

Trương Trạch Vũ ngây ra, thầm cảm khái thật là ở đâu cũng thấy Trương Cực, có điều nói cũng đúng, dẫu sao con đường cậu đi đều là nơi Trương Cực từng đi, người cậu gặp không chừng hắn cũng từng gặp, việc cậu làm cũng do Trương Cực chỉ dạy, dạy từng chút một, khắp nơi đều có bóng dáng Trương Cực cũng bình thường.

Nhưng có một chuyện anh bạn đội xanh đã nói sai, Trương Trạch Vũ nhìn y cười cười: "Đây là lấy một cách quang minh chính đại, không phải cướp, cho dù hôm nay tôi lột sạch cậu ở đây thì cậu cũng phải chịu, vì cậu đã "tử trận" rồi, hiểu chưa?"

Người lính đó không nói gì, quay đầu vẫy vẫy tay với cậu, ý bảo cậu mau đi đi, đừng ở đây ớn lạnh người khác.

Quang minh chính đại lấy đi không ít đồ, bữa trưa cuối cùng được ăn ra hồn, trước tiên đừng quan tâm có no hay không, tốt xấu gì cũng không phải cỏ dại thịt sống.

Lâm Tử Hào nằm dài ra đất, ngũ quan nhíu lại: "Chân của em đau chết mất, trời ơi."

"Anh cũng thế." Đồng Vũ Khôn xoay ngón chân, đốt ngón cái quả nhiên đau nhức, có lẽ dịch thể đã dính vào tất, có khi đã chảy máu luôn rồi.

Chu Chí Hâm thở dài, chống đất dậy: "Chúng ta không được dừng, còn mấy chục cây số nữa, nhưng chỉ còn hai ngày rưỡi thôi, chưa biết phải tốn bao nhiêu thời gian đi đường đâu."

Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ