《Mười năm cuối cùng cũng tu thành chính quả》
ⓙⓨ
Trương Trạch Vũ bị đẩy vào phòng phẫu thuật, mọi người đều trầm mặc chẳng nói gì, Đồng Vũ Khôn không biết nên dùng biểu cảm gì để bày tỏ nội tâm phức tạp hiện giờ, trước đây cậu từng tham gia thực chiến, tuy nói không phải tiền tuyến, nhưng cũng biết đôi chút tin tức tử vong từ tiền tuyến truyền đến, cậu cũng đâu phải chưa từng thấy những người bị đạn bắt vào ngực, hơn nữa còn thấy rất nhiều, nói thật thì, một viên đạn bắn vào ngực, sau khi thực hiện cấp cứu thì chỉ đành dựa vào vận may thôi.
Không biết trôi qua bao lâu, cửa phòng phẫu thuật bị mở ra, sau khi nghe bác sĩ báo tin thì nhẹ nhõm hơn, giữ được mạng là tốt rồi, cho dù sau này sẽ để lại hậu di chứng, nhưng với cục diện hiện tại và thương thế của Trương Trạch Vũ mà nói, sống sót đương nhiên là kết quả tốt nhất.
Cậu mất sức dựa vào tường, cúi đầu, đột nhiên, trước mắt phủ xuống một bóng râm, tuy không nhìn thấy mặt, nhưng cậu đã biết người đến là ai.
Cậu mệt mỏi ngẩng đầu, nặn ra một nụ cười: "Có chuyện gì?"
"Còn sức để nói chuyện không."
Dư Vũ Hàm khéo léo hỏi câu này, trông có vẻ như cho Đồng Vũ Khôn quyền lựa chọn, thực ra không phải, bây giờ trừ bản thân Trương Cực ra, ai sẽ không còn sức để nói chuyện chứ?"
Đồng Vũ Khôn nghĩ đến "cún con" đã nhận được vào mấy ngày trước và lời Dư Vũ Hàm nói với cậu trên chiến trường, gật gật đầu, giữa hai người họ, quả thực vẫn còn nợ một kết quả.
Cậu theo Dư Vũ Hàm ra khỏi tòa nhà, ngẩng đầu nhìn tuyết rơi đầy trời, nghĩ thầm lại trôi qua một năm, năm này còn là một năm phi thường.
"Anh cảm thấy hai chúng ta...." Dư Vũ Hàm bỗng im bặt, Đồng Vũ Khôn nghiêng đầu nhìn anh, một hồi lâu anh mới nói tiếp, "Hai chúng ta không thể cứ thế này được, chắc em đã nhận ra anh đang theo đuổi em chứ."
Đồng Vũ Khôn cười khổ: "Một nửa một nửa."
"Một nửa một nửa là sao?"
"Trước đây, lúc anh biết em thích anh rồi từ chối em, nhưng em vẫn nhiệt liệt theo đuổi anh, anh vẫn đối xử với em rất tốt, nhưng khi em bày tỏ với anh lần nữa, anh vẫn từ chối em." Đồng Vũ Khôn thẳng người, rủ cánh tay đang khoanh tay xuống, cậu từng kể những vấn đề này cho Trương Trạch Vũ, lần này đến lượt Dư Vũ Hàm lắng nghe nỗi băn khoăn của cậu rồi, "Anh."
Dư Vũ Hàm bị tiếng "Anh" làm cho ngây người.
Đồng Vũ Khôn nói tiếp: "Em phát hiện dù em quen biết anh từ rất lâu, em vẫn không thể nhìn thấu suy nghĩ của anh, nhưng đồng thời, em lại tự cho rằng mình là người hiểu anh nhất."
Dư Vũ Hàm sững sờ, Đồng Vũ Khôn hiểu anh sao? Đương nhiên hiểu, Đồng Vũ Khôn biết anh thích ăn gì thích uống gì, biết lúc anh nhíu mày là đang nghĩ gì, lúc mặt không biểu cảm lại đang nghĩ gì, vì cái gì mà vui vẻ, vì chuyện gì mà đau lòng, đương nhiên tiền đề của những chuyện này đó là không liên quan đến bản thân Đồng Vũ Khôn, chỉ cần lí do ảnh hưởng đến tâm trạng của anh không phải cậu, anh đang nghĩ gì thì cậu luôn đoán rất chuẩn xác.
BẠN ĐANG ĐỌC
Dịch | SÓI ĐẦU ĐÀN - Cực Vũ/极禹
Fanfic"Trương Trạch Vũ, trên chiến trường, em có thể tin tưởng giao phía sau cho anh." Tên gốc: 头狼 Tác giả: Quyển Quyển (柠檬卷卷) Bối cảnh: phi hiện thực, quân sự Thể loại: bộ đội đặc chủng, song cường Đôi chính: Trương Cực x Trương Trạch Vũ (giáo quan x học...