14

3.2K 126 2
                                    

Ami mơ màng tỉnh giấc, tầm mắt thu vào một khoảng trắng khiến cô lầm tưởng bản thân đã lên đến thiên đường. Cho đến khi nghe thấy giọng nói của Sunny hô hoán gọi bác sĩ một cách gấp gáp thì lại thấy có chút thất vọng.

"Bác sĩ, cô ấy tỉnh rồi. Bác sĩ đâu, mau vào xem cô ấy. Ami tỉnh rồi"

Cô chưa chết. Những người bất hạnh nghe đâu thường có mạng thật lớn, cuối cùng Ami cũng có cơ hội tự minh chứng, hóa ra muốn chết cũng thật khó.

"Ami, Ami. Nhận ra tôi không? Tôi là Sunny. Sunny đây Ami"

Ami nhìn vẻ mặt tràn ngập lo âu của Sunny, đến nỗi mà y tá bên cạnh phải mời cô ấy đứng qua một bên để bác sĩ kiểm tra tình trạng bệnh nhân.

"Cô ấy còn yếu lắm. Cần tĩnh dưỡng một hai tuần để bình phục trở lại."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ."

Đến khi phòng bệnh chỉ còn lại hai người, Sunny lại liên tục hỏi cô. Ami chỉ còn cách yếu ớt chớp chớp đôi mắt, tỏ ý không sao. Sunny đôi mắt đỏ ửng, cô nắm chặt tay Ami, bắt đầu nói một lèo.

"Ami, cô đã hôn mê suốt một tuần rồi. Lúc phát hiện cô nằm bất động trong phòng, cơ thể lạnh ngắt, dường như không còn thở nữa, tôi thực sự vô cùng hoảng sợ. Ami, tại sao cô lại ngốc nghếch như vậy."

Ami trong lòng thầm than, hình như Sunny hiểu lầm cô cố tìm cách tự tử. Cô đúng là có suy nghĩ muốn chết, nhưng lần này là do một trận sốt cao đột ngột thôi mà. Cũng không đến mức khiến Sunny phải khổ não như vậy.

Hai tay Ami truyền mỗi bên một chai dịch, cảm giác tê liệt không thể động đậy, cũng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể bất động nghe Sunny nói hết từ chuyện này sang chuyện khác.

Những ngày sau đó, Sunny chăm sóc Ami vô cùng chu đáo. Quản gia có ghé qua mấy lần, đem cho Ami canh gà tẩm bổ và cả một giỏ hoa quả tươi, thấy vẻ mặt Ami không yên tâm, ông lúc nào cũng phải nhắc đi nhắc lại rằng cứ để cho Sunny chăm sóc cô, việc cần làm ở biệt thự đã có những người khác phụ đỡ.

[Quản gia, Sunny cảm ơn hai người]

"Ami, đừng nói vậy."

"Không sao. Không sao. Khỏe lại là tốt."

Ami sau hơn một tuần nằm viện giờ đã có thể tự đi lại trong khuôn viên bệnh viện để hít thở không khí. Cạnh chiếc xích đu dưới tán cây hoa gạo có một khóm cúc hoa mi nở rộ rất đẹp. Thật giống với cảnh tượng năm ấy cô gặp y.

Ami ngồi lên xích đu, cô đã trưởng thành, không phải là cô nhóc 8 tuổi thấp bé, chân không tới đất, có thể tùy tiện đung đưa trên không trung nữa. Nhìn xuống chân mình, Ami bỏ đôi dép qua một bên, cảm nhận da thịt tiếp xúc với mặt đất lạnh lẽo, yên lặng hồi lâu.

"Cheol, em muốn lớn lên thật nhanh"

"Sao lại muốn vậy?"

"Lớn nhanh rồi chân sẽ dài ra, không cần anh đẩy xích đu cho nữa."

Phía sau vang lên tiếng cười trầm thấp, bàn tay ấm áp xoa đầu cô nhóc có vẻ mặt rạng rỡ tự tin.

"Sau này khi lớn, hãy tìm một người tình nguyện đẩy xích đu cho em, dù biết rằng em có thể tự ngồi trên đó một mình."

Dưới cặp mắt dò xét tò mò của cô nhóc, gió thổi qua làm mái tóc cô bay bay, mơ hồ không nghe rõ lời tiếp theo.

"Một người không bao giờ bỏ mặc em một mình, thì cũng sẽ không bao giờ làm em đau lòng."

Không làm em đau lòng, người ấy chắc chắn không phải Jungkook. Không bỏ em một mình, người ấy cũng chẳng phải anh. Vậy Cheol, liệu anh có thể nói cho em biết, em sẽ phải tìm người nào, và tìm ở đâu không?

Tiếng gõ cửa vang lên đơn điệu, sau khi nhận được sự đồng ý từ bên trong, một cô gái với vóc dáng mảnh mai bước vào.

"Chủ tịch, bản báo cáo gửi anh."

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay, hướng mặt ra cửa sổ sát đất. Nghe cô gái nói xong, lặng lẽ quay người, nhìn lên hai tập giấy trên bàn, ở góc trái mỗi tập đều có một ô nhỏ, ghi tên người.

"Gửi đến lúc nào?"

"Cách đây 15 phút"

"Tốt lắm"

Anh hạ giọng đánh giá, đồng thời cầm bản báo cáo phía bên tay phải lên, chưa kịp mở ra xem thì điện thoại bất ngờ đổ chuông.

"Anh hai, em nhận được tin rồi. Thế này liệu có ổn không?"

"Không sao."

"Anh hai, rốt cuộc anh đang có tính toán gì?"

"Dục tốc bất đạt."

Tắt điện thoại, người đàn ông cầm lên bản báo cáo ở mặt bàn, nhưng lần này là cầm vào bản báo cáo phía bên tay trái. Bình thản lật giở từng trang một, đọc đến đâu sắc mặt đều có sự biến chuyển nhất định đến đó, nhưng tổng thể vẫn là thái độ hài lòng.

"Chủ tịch, tôi đã sắp xếp ổn thỏa. Thứ 6 tuần này có thể bắt đầu được rồi."

"Được. Cô ra ngoài trước đi."

Đọc hết tập báo cáo thứ nhất, người đàn ông chuyển ánh mắt sang tập báo cáo thứ hai đang nằm im lìm. Trầm mặc một lúc, cuối cùng vẫn quyết định cầm lên. Ngay trang đầu tiên là giấy chuẩn đoán tình trạng sức khỏe của bệnh viện, tên bệnh nhân ghi rõ: Han Ami.

Hôn Nhân Tàn Khốc Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ