"Rượu này bán như thế nào?" Bạch Dung đi vào bên trong cửa hàng bán rượu chỉ vào một bình thủy tinh trên giá hàng hỏi. Bên dưới bình thuỷ tinh có đến hơn một nửa đều là dược liệu, phần bên trên lại là rượu ngâm đã đổi màu, màu nước rượu tương đối trong suốt nên chất lượng hẳn là cũng không tệ lắm.
"Anh bạn muốn mua sao?" Chủ tiệm mỉm cười thân thiện hỏi.
"Đúng vậy."
"Một bình này có giá tới một ngàn năm trăm tệ, bên trong còn được thêm Ô hoa xà khô cùng với rắn lục mũi hếch khô, chỉ riêng với hai thứ này đã cần đến vài trăm thậm chí là cả ngàn tệ rồi, tôi tính giá này cho cậu cũng không tính là đắt đỏ gì hết, loại rượu này trị bệnh phong thấp, thấp khớp rất có hiệu quả."
Hai ngày nay Bạch Dung đang nghiên cứu các loại nguyên vật liệu và dược liệu dùng để ngâm rượu thuốc nên cậu biết rõ hai loại rắn mà chủ cửa hàng vừa nhắc tới đều có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu; xua tan phong hàn và lưu thông kinh lạc rất tốt. Thế nhưng với mức giá này thì hàm lượng nước trong đó nhất định cũng không ít, loại rượu thuốc truyền thống dân gian dùng rượu trắng để ngâm như thế này cũng có hiệu quả, thế nhưng không phải là tốt cho lắm, nhất là khi phần lớn người ngâm chế rượu thuốc đều không được học tập một cách bài bản cho nên tỷ lệ điều phối giữa các loại dược liệu đều chưa được hoàn hảo cho lắm.
Cậu đứng trước mặt bình rượu nọ ngắm nhìn một hồi lâu mới rời khỏi cửa hàng rượu, cậu không mua bình rượu đó mà quyết định trở về tự mình nghiên cứu làm một bình rượu ngâm khác thử xem sao.
Phần lớn gia cụ trong nhà đều do thằng Thuận lựa chọn, Bạch Dung chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, cảm thấy vừa mắt liền gật đầu đồng ý cho mua là được.
Căn nhà họ mới mua khá lớn, ngoại trừ phần tầng hai để Bạch Dung ở lại ra thì bên dưới lầu một vẫn còn vài gian phòng trống khác nữa, thằng Thuận quyết định chọn gian phòng phía trước mặt dưới tầng một, dựa theo cách nói của cậu ta thì khi ở lại trong gian phòng này cậu ta sẽ giống như một vệ sĩ canh cửa cho đại ca nhà mình vậy. Bạch Dung cũng lười quan tâm mà để cậu ta tự mình tính toán, hiện tại cậu ta theo mình tới nơi này sinh sống thì về sau sẽ không còn là quan hệ cấp trên cấp dưới nữa, mà chính là người một nhà.
Hai người đi dạo loanh quanh trong thị trấn thêm một lúc thì Bạch Dung cảm thấy cực kì nhạt nhẽo, cậu thực muốn nhanh chóng trở về tiếp tục nghiên cứu những thứ bên trong không gian kia, gần đây cậu đặc biệt cảm thấy hứng thú với chúng.
Có điều thằng nhóc Thuận kia lại không hưởng ứng với suy nghĩ của cậu như thường lệ mà tiếp tục kéo cậu đi ngắm nghía hết thứ này đến thứ kia, thỉnh thoảng còn lén lút liếc về phía sau một cái.
"Thằng này, mày đang làm cái gì thế hả?"
Tới khi hai người đi đến được một cái trung tâm thương mại thì Bạch Dung lại nhíu mày hỏi thêm lần nữa: "Làm sao nào?"
"Đại ca à," cậu ta có chút căng thẳng lôi kéo Bạch Dung thuận theo mấy cái bậc thang bước nhanh lên trên tầng hai của trung tâm, đợi hai người ẩn nấp vào một kệ hàng gần đó thì thằng Thuận mới vừa lo lắng nhìn xuống bên dưới vừa giải thích với cậu, "Vừa nãy hình như có người đang theo dõi chúng ta, mà nhìn qua có vẻ như không phải là người bản địa thì phải."
BẠN ĐANG ĐỌC
Không Gian Dược Thiện Trồng Trọt Nuôi Con
Fiction généraleTác giả: Lạt tiêu phan phạn (Cơm trộn ớt) Si tình công x Vẻ ngoài ôn hòa nội tâm lạnh lùng thụ Tên nhân vật chính: Sở Uyên x Bạch Dung Thể loại: Đam mỹ, ấm áp, trồng trọt, văn hiện đại, mỹ thực, sinh con, 1vs1, HE