13

326 25 2
                                    

Sau khi trở về, tâm tình Ami không giống lúc trước, nặng nề không nói gì.

Jiah nhanh chóng phát hiện,"Làm sao vậy? Bàn việc với Jeon tiên sinh không được?"

Ami thở dài một hơi, "Không phải."

"Cơ thể không thoải mái?"

Sắc mặt Ami có chút tái nhợt, cô vuốt vuốt mặt," Hôm nay ở tiểu khu của Jeon tiên sinh kia chạm mặt Kim Taehyung."

Lông mày Jiah cau lại, "Hắn nói sao? Có nhìn đến Yena hay không?"

"Anh ấy thiếu chút nữa đụng vào Yena, nhưng không có nhìn thấy mình." Ami trong nháy mắt như muốn nổ ra.

"Cặn bã." Jiah hung tợn nói, "Không sao cả, mình nghe nói hắn sắp kết hôn. Đã biết thì thế nào? Còn có thể quay đầu lại muốn đứa bé và cậu sao?"

Ami cười nhạo, "Sẽ không. Quên đi, đừng nghĩ nữa. Nhà của mình đều thảm như vậy, anh ta còn có thể trả thù như thế nào? Nếu anh ta muốn trả thù nữa, lúc đấy mình khẳng định sẽ không trốn tránh lần nữa. Cùng lắm thì liều mạng với anh ta."

Jiah nắm tay cô, "Mình và cậu."

"Đúng rồi, Jeon tiên sinh thấy bản phác thảo không khác ý muốn của anh ta lắm. Cậu xem còn có chỗ nào cần chỉnh sửa lại không"

Jiah cầm lấy xem qua, không nói gì thêm. Vài năm nay Ami vẽ, so sánh với vài năm trước, tiêu chuẩn kém rất nhiều. Trước đó vài ngày, Jiah gặp được giáo viên dạy đại học của bọn họ, giáo viên còn hỏi hoàn cảnh của Ami, nhìn bản vẽ của Ami bây giờ, vẻ mặt giáo viên thương xót vô cùng.

Vết thương trên tay cô đã sớm khép lại, chỉ là trong lòng đau xót không biết khi nào mới có thể chân chính đứng lên được.

Sau khi Jiah sửa chữa sơ sơ, Ami gửi bản phác thảo cho Jungkook.

Từ lúc hợp tác tới giờ Ami và hắn đều giải quyết việc chung qua lời nói, Jungkook có chút không vừa lòng, lâu dần bắt đầu cố ý giày vò, làm cô phải sửa bức vẽ sáu bảy lần, cô đều tốt tính mà chỉnh sửa lại.

Thường xuyên qua lại, Jungkook càng ngày càng hiếu kì với Ami. Cô có vẻ cũng không tức giận, làm việc luôn thản nhiên, giống như không có cái gì có thể làm tâm tình của cô bị kích động.

Thuận theo mà nói chính là số lần Jungkook chủ động liên hệ Ami càng ngày càng nhiều.

Trở lại Seoul, Ami gần như là điên cuồng tiếp nhận đủ loại công việc. Mấy ngày nay cô lại tiếp một công ty muốn vẽ tranh trên tường, Ami đề nghị giá là 80000, kết quả người ta không lưu tình chút nào hạ còn 50000. Nếu không cô thiếu tiền, cô thật muốn phun thuốc màu vào mặt kế toán kia, đúng là đồ quỷ bóc lột người khác đến trần truồng mà.

Một cái hành lang dài mười mét, để làm xong ước chừng cô phải bỏ ra ba ngày rưỡi. Hôm đó vẽ xong, cánh tay của cô đều mỏi đến mức nâng không nổi. Khi cô đi tìm kế toán tính tiền, một đoàn người đi tới trước mặt.

Ami hơi hơi nhích sang bên cạnh, ánh mắt liếc theo đám người đang đi qua, thế nhưng ngoài ý muốn thấy được anh.

Ami cúi đầu xuống, chờ những người đó đi qua, cô nhìn bóng dáng mình qua thủy tinh, áo sơmi màu trắng dính đầy các loại thuốc màu, trên cơ thể của cô cũng tản ra một mùi thuốc màu dày đặc.

Chấp NiệmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ