" Cô muốn làm gì?" Reum tỉnh táo lại, đầu óc nhanh chóng hoạt động: " Cô làm sao vậy?"
Ami cười như không cười: " Tay tôi bị huỷ, không bao giờ có thể vẽ tranh được nữa." Cô nhìn Reum: " Con gái của tôi cũng không nói được, các người không cho tôi yên ổn, các người cũng đừng mơ tưởng được yên ổn. Reum, phòng tranh cũng do cô tìm người phá phải không?" Giọng cô bởi đau đớn mà trở nên run rẩy.
Reum nắm chặt tay, nghiến răng hỏi: " Cô có chứng cứ gì?"
Ami híp mắt, giống như có gì đó đang từ từ mất đi, cô trống rỗng nhìn Reum, hai mắt chỉ còn một mảnh vô vọng: " Có chứng cứ hay không đều không sao cả. Joo Ah-reum, 4 năm trước tôi vô cùng đau khổ, tôi muốn đòi lại trên người cô từng chút một."
" Chỉ mình cô?" Reum cười nhạo, giọng như uy hiếp: " Khẩu khí cô lớn thật đấy, nếu lúc trước không phải tôi có chút nhân từ với cô, hôm nay cô vốn không đứng được chỗ này nói chuyện đâu. Cha cô trong tù khoẻ chứ?"
Ami trầm mặc, con người đen tối tĩnh mịch nặng nề, khẽ cắn môi, chậm rãi đi về phía trước: " Cảm ơn đã quan tâm, ngày chúng tôi đoàn tụ sẽ mời cô, nếu cô có thể tham dự."
Reum không rõ hàm ý trong câu nói này là gì, Ami đã xông lên: " Joo Ah-reum, cô thật đáng sợ, tất cả chỉ vì người đàn ông? Cô và Jimin cấu kết với nhau làm việc xấu, ngay cả thuốc..."
Cô dùng sức túm tóc Reum.
Reum cũng không chịu yếu thế, xoay người một cái, Ami đã bị cô ta đè ở trên.
Hai người tóc tai lộn xộn, đánh nhau đến nỗi trên mặt đều có vết xước.
Ami nghe ngoài hành lang có tiếng bước chân, cô buông tay xuống.
Khi cửa mở ra, y tá la lên sợ hãi: " A!"
" Cô làm gì đấy? Nhanh đi gọi người tới."
Cuối cùng Ami nhắm mắt lại. Phòng bệnh bừa bãi cô cũng không quan tâm. Cô quá mệt mỏi rồi.
Taehyung còn đang trên khán đài trao giải thưởng cho nhân viên, dưới ánh đèn, phong độ nhẹ nhàng. Di động trong túi vang lên, anh liền nhíu mày.
Trao giải thưởng tiếp theo là một nhân viên nữ, lúc bắt tay, cô ta kích động dang rộng hai tay.
Đại sảnh khách sạn liền yên tĩnh, mọi người nín thở nhìn.
Taehyung mỉm cười, cũng dang hai tay ôm cô ta một chút: " Tiếp tục cố lên."
Dưới đại sảnh vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô không ngừng.
Tống tổng vốn lạnh lùng nghiêm túc dường như nay thành người khác.
Taehyung đi xuống, trợ lí đi tới, anh vừa nói chuyện vừa mở di động, là bệnh viện gọi, anh chạy nhanh ra cửa: " Hiện tại tôi phải đi, để Jungkook chủ trì mọi việc."
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
" Tôi là Kim Taehyung." Anh gấp gáp nói.
"Kim tiên sinh, anh nhanh đến bệnh viện, vợ anh xảy ra chuyện đang trong phòng phẫu thuật."
Taehyung cũng không biết anh phải vượt qua bao nhiêu đèn đỏ để tới bệnh viện.
Ami còn nằm trong phòng phẫu thuật. Cả người anh trở nên giận dữ, cơn thịnh nộ như lốc kéo đến: " Sao lại thế này? Lúc tôi rời đi cô ấy vẫn rất tốt cơ mà." Anh vô cùng kích động.
BẠN ĐANG ĐỌC
Chấp Niệm
FanfictionNgày cô quyết định sẽ ly hôn mới phát hiện ra rằng tất cả đều không khó như cô vẫn nghĩ. Chẳng qua lúc đó, cô còn ngốc nghếch hỏi anh: "Đã nhiều năm như vậy, sao anh vẫn không thích em?" vui thì ít ngược thì nhiều 🥰 nếu ngược là ưu tiên hàng đầu th...