|New Moon|
_There's a difference between "love" and "like."_
______
Roxana đã để chiếc xe của mình ở chỗ Jacob gần một tuần mới đến lấy lại thay vì sang ngày hôm sau như dự định. Và tất nhiên, là không phải cô nàng không muốn lấy lại chiếc xe yêu quý mà là đã quên béng mất con xe của mình, thay vào đó là đi chực xe của Alice.
Jasper rất bất bình vì hành động này của Roxana. Đáng lẽ cậu ta nên có một không gian riêng tư với Alice thay vì dính thêm một người vào nữa, mà Roxana thì không hề để tâm đến bực bội của Jasper. Ha, dính với Alice càng tốt, ai bảo cậu ta dám dùng sắc mặt khó ưa đó nhìn cô!
Sau sự kiện vừa rồi, Edward chính thức quấn lấy Bella không buông. Ở trên lớp hai người lúc nào cũng ngồi kế nhau và phải hứng chịu biết bao nhiêu là ánh mắt tò mò của mọi người. Thêm Roxana nữa, bởi vì cô thân thiết hơn với Bella nên một vài người nào đó liền tự cho mình là bạn của cô. Roxana rất không thích điều này, cô thẳng thắng với bọn họ và mong rằng đừng áp đặt việc cô thân với Bella nghĩa là cô sẽ thân với họ. Không! Nhất là càng không thân với con nhỏ Jessica bởi vì ngay từ ban đầu, con nhỏ đó đã nhìn chằm vào Edward lẫn Roxana khiến cô khó chịu. Roxana còn vài lần nghe được con nhỏ đó nói xấu mình!Jessica liền đi nói chuyện với Bella. Cho rằng Bella sẽ đứng về phía mình và không ngừng nhồi nhét vào đầu cô nàng việc Roxana thầm thích Edward nhưng đã bị Bella hất tay trên. Thế nên khi biết tin Edward công khai với Bella, cô gái nào đó đã bị sốc và xin nghỉ học hơn một tuần liền tiếp. Nghe đến đó việc đầu tiên Bella nghĩ đến chính là không nên tiếp xúc với Jessica nữa.
Roxana đương nhiên biết chuyện này. Cô đã tức đến độ muốn đập con nhỏ đó một trận nhưng đã bị Bella khuyên nhủ.
Một vài ngày nữa là đến sinh nhật của Bella. Alice muốn tự mình tổ chức một bữa tiệc hoành tráng lệ nhưng đã bị Bella từ chối, thêm Roxana thẳng thừng về bữa tiệc khiến Alice không còn tâm trí tổ chức nữa.
"Sao em lại chưa từng nghe nói đến sinh nhật của Roxana?" Bella gối đầu trên đùi Edward, bọn họ đang nằm ở trên một bãi cỏ đằng sau ngôi trường.
"Không nhớ, mình còn chẳng nhớ nỗi ngày sinh của mình nữa kìa." Roxana cố gắng nhớ lại, "Mình đã quá già để nhớ đến chúng."
"Cậu đã bao nhiêu tuổi?"
"1500 đi."
"Cậu còn lớn hơn cả Edward!" Bella có vẻ rất thích đề tài này.
"Tất nhiên."
"Vậy tại sao Edward lại không gọi cậu bằng chị?"
Roxana đang gặm quả táo xoay đầu nhìn Edward. Tại sao lại không nghĩ ra chuyện này chứ. Cô rõ ràng lớn hơn Edward rất nhiều tuổi cơ mà, thế mà thằng nhóc này vẫn luôn xưng hô như ngang hàng với mình.
Edward tất nhiên hiểu Bella đang hố mình và suy nghĩ bất thường của Roxana, anh chọn cách cự tuyệt.
"Có một vài chuyện không dựa vào tuổi tác." Edward thầm kiếm một vài cái cớ.
"Vậy dựa vào cái gì?"
"Chiều cao." Edward không ngừng ngại đâm một nhát vào trong tâm của Roxana.
"Cậu đi chết đi tên điên này!"
...
"Họ sẽ hiểu cho em thôi!" Edward an ủi.
"Nhưng còn Rosalie, chị ấy có vẻ không thích em."
"Roxana đang cố thuyết phục chị ấy. Miệng lưỡi con nhỏ đó dẻo lắm, chỉ cần nó muốn liền được."
"Nhưng mà.."
"Em đừng khó tính nữa, lần cuối bọn anh tổ chức sinh nhật là cho Emmett vào năm 1935." Edward đang cố gắng thuyết phục Bella để cho mọi người tổ chức bữa tiệc sinh nhật cho cô nàng. Dĩ nhiên là không phải party như Alice nói.
"Họ rất vui vì đó là em." Edward thì thầm, "Cho nên em đừng để bọn họ thất vọng."
Tất cả các cửa sổ ở tầng trệt đều sáng choang ánh đèn. Ở mái hiên có treo một hàng dài những chiếc đèn l*иg Nhật Bản, thứ ánh sáng nhẹ nhàng, dịu mắt ấy hắt cả lên những cây tuyết tùng mọc xung quanh nhà. Còn trên những bậc cầu thang dẫn lên cửa ra vào là những bó hoa, toàn những đó hồng tươi mơn mởn.
"Hôm nay là sinh nhật của em vì thế hãy là một cô bé ngoan nhé." Edward giúp Bella bước ra khỏi cabin và dắt cô nàng lên mấy bậc thang.
Đằng sau cánh cửa ra vào ấy, tất cả mọi người đều đang tề tựu đợi tôi trong căn phòng khách quét vôi trắng, rộng thênh thang. Khi Bella vừa bước chân qua khỏi ngưỡng cửa, họ đồng thanh hét vang: "Chúc mừng sinh nhật Bella!" Mặt mũi đỏ bừng, cô nàng chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống đất. Trong phòng, chỗ nào cũng thấy những chiếc lọ pha lê cắm đầy hoa hồng lẫn với những ngọn nến hồng lung linh tỏa sáng. Hình như tác giả của vụ này không ai khác ngoài Alice. Cạnh chiếc đàn đại dương cầm của Edward là một cái bàn trải khăn trắng muốt, bên trên có đặt một ổ bánh sinh nhật màu hồng, bày rất nhiều hoa hồng, một chồng đĩa thủy tinh và những hộp quà gói giấy bạc.
Bố mẹ của Edward, bác sĩ Carlisle và vợ ông, bà Esme trẻ trung, duyên dáng đến không ngờ, đang đứng ở gần cửa ra vào nhất. Một cách thận trọng, bà Esme ôm lấy Bella, mái tóc mềm mại màu nâu nhạt của bà quệt nhẹ lên má khi bà hôn chúc phúc lên trán cô nàng, sau đó đến lượt bác sĩ Carlisle, ông đặt cả hai tay lên vai Bella.
"Xin lỗi cháu chuyện này nhé, Bella." Ông nói khe khẽ nhưng cố ý để người khác nghe thấy, "Mọi người không thể ngăn Alice không làm thế được."
Rosalie và Emmett đứng bên cạnh họ. Rosalie không mỉm cười, nhưng ít ra thì chị ấy cũng không còn giữ vẻ mặt cau có và gườm gườm nhìn cô nàng nữa. Gương mặt của Emmett thì bành ra vì nụ cười nở quá rộng. Nhìn quanh ngôi nhà, Bella lại thấy hình như thiếu một người.
"Roxana đâu rồi?"
"Cậu ấy đã chạy đi mua thêm một cái bánh kem hai tầng rồi." Alice chạy ra ôm Bella một cái, cô hí hửng cười, "Tớ quên dặn cậu ấy là nhà có bánh kem."
"Đã đến lúc mở quà rồi!" Alice dõng dạc tuyên bố. Cô bạn nắm lấy khuỷu tay Bella, dẫn lại chỗ cái bàn có đặt ổ bánh kem cùng những hộp quà gói giấy bạc.
Mặt của người được tổ chức tiệc sinh nhật lúc này trông không khác gì kẻ đang bị một chứng bệnh nào đó hành hạ triền miên.
"Alice, mình nhớ rằng mình đã nói với cậu là mình không cần gì cả kia mà.."
"Nhưng mình đâu có nghe." Alice cắt ngang, mỉm cười tự đắc, "Mau mở quà đi."
Vừa nói, Alice vừa tước lấy cái máy ảnh trong tay Bella rồi ấn vào tay cô nàng một chiếc hộp to, màu bạc, vuông vức.
Chiếc hộp nhẹ tênh như thể trong đó chẳng chứa một cái gì. Miếng nhãn dán trên hộp cho biết đây là quà của Emmett, Rosalie và Jasper. Bella run run bóc lớp giấy bên ngoài rồi nhìn chằm chằm vào chiếc hộp.
Hình như là một món quà điện tử, với hàng loạt những con số trên màn hình. Rất hồi hộp, mở chiếc hộp ra, chờ đợi gương mặt của mình được dịp bừng sáng. Nhưng chiếc hộp... trống không.
"Ớ... cảm ơn."
Rosalie không giấu một nụ cười vừa nở. Jasper thì không cần giữ ý, phá ra cười như nắc nẻ.
"Đó là một chiếc máy nghe nhạc âm thanh nổi." Emmett giải thích. Ảnh đang đặt nó vào chiếc xe tải để cô khỏi đem trả lại ấy mà.
"Cảm ơn, Jasper, Rosalie!" Bella lên tiếng, bất giác mỉm cười khi nhớ lại lời than phiền của Edward về chiếc radio cũ mèm chiều nay, thì ra mọi việc đều đã có kế hoạch hẳn hoi.
Bella lại tiếp tục mở ra phần quà của Edward. Ngón tay khẽ luồn vào một góc giấy, bứt nó ra.
"Ui da." Bella buột miệng kêu lên khi bị mép giấy cứa vào ngón tay. Một cách vội vã, cô nàng đưa ngón tay lên kiểm tra. Một lằn máu nhỏ đang rỉ ra khỏi vết thương.
Mọi chuyện sau đó diễn ra thật nhanh.
"Không!" Tiếng của Edward thét lên rất thảng thốt.
Và nhanh như cắt, anh lao người tới chỗ Bella, hất cô nàng bay qua khỏi cái bàn. Cái bàn đổ ập đi, tất nhiên, ổ bánh kem, những món quà, cùng hoa và đĩa rơi thẳng xuống đất. Bella đứng giữa những mảnh pha lê vỡ tan tành.
Jasper lao vào Edward, âm thanh của sự va chạm vang lên chói tai, hệt như tiếng của hai khối đá khổng lồ vừa tông thẳng vào nhau.
Tiếp theo đó là những tiếng gầm gừ ghê rợn thoát ra từ l*иg ngực của Jasper. Jasper giãy giụa, cố gắng đẩy thân người của Edward ra, những chiếc răng trắng lóe liên tiếp đớp hụt vào mặt của Edward.
Trong chớp mắt, Emmett từ đằng sau ôm gọn lấy Jasper, khóa cứng bằng hai bắp tay lực lưỡng như thép. Jasper vẫn vùng vẫy cố sức thoát ra, đôi mắt vô hồn của cậu ta xoáy thẳng vào Bella.
Trên cả sự kinh hoàng là một nỗi đau khổ bắt đầu ùa vào. Bất giác, Bella lảo đảo ngã vật xuống sàn, ngay bên cạnh chiếc đàn đại dương cầm. Một cách tự nhiên, hai cánh tay xoãi ra, rơi thẳng xuống những mảnh thủy tinh nhọn hoắt, sắc lẻm. Cơn đau như hàng ngàn mũi kim chích vào da thịt bắt đầu chạy dọc từ cổ tay lên đến khuỷu tay.
Từ bên ngoài một chiếc xe Jeep đang tiến vào. Có thể nhìn ra đó là xe của Roxana. Bella nghe được tiếng Roxana hét lên bánh kem về rồi và cũng nhanh chóng thay bằng một loạt tiếng động khác.
Trong nỗi hãi hùng, đôi mắt ngây dại của Bella cứ nhìn chằm chằm vào một vệt máu dài, đỏ thẫm, đang chảy thành dòng trên cánh tay của mình. Rồi đôi mắt ngây dại ấy từ từ chuyển hướng tới những ánh nhìn đầy kích động của sáu con ma cà rồng đang bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ cái bản ngã khát máu.
Roxana dùng thiên phú của mình đánh kẻ kia một trận, kiềm hãm sự khát máu của Jasper. Mùi hương của Bella quá mức quyến rũ ngay cả Roxana xém tí nữa là thất thần.
"Mau đưa Jasper ra ngoài đi!" Roxana và Carlisle là hai người giữ lại được cho mình sự bình tĩnh chạy về chỗ Bella.
"Giao cho ta." Carlisle ngẩn đầu nói với Roxana.
Roxana nhìn Bella một chốc rồi gật đầu rồi lao nhanh ra bên ngoài. Bella thấy được Roxana lao đầu về phía Jasper không nhanh chậm đánh văng cậu ta ra xa. Bella còn nhìn thấy được Jasper đang điên cuồng bỗng dưng trở nên nhu hòa lại, Roxana bên ngoài nhìn về phía Alice nói gì đó rồi đưa Jasper đi.
"Xin lỗi cháu Bella, vì sự việc này lại diễn ra." Carlisle cảm thấy thật có lỗi với cô nàng, cũng may Roxana trở về kịp lúc nếu không sẽ thật khó để kìm hãm lại Jasper.
BẠN ĐANG ĐỌC
Breaking Dawn
Người sóiTác giả : Celinenagy_ * Vì quá thích bộ truyện này mà tác giả lại xoá mất nên mình sẽ reup lại bộ này "Nếu bạn khóc ướt gối, đêm có thể mơ thấy biển khơi. Và khi vĩnh hằng không còn là lời hứa suông, tôi mong thế giới diệu dàng với người đôi chút...