Chương 11

33 1 0
                                    

Bạch Y Kiếm Khanh hơi thay đổi sắc mặt, Bạch Xích Cung càng nói càng khó nghe, trong lòng Y cũng là càng loạn, hơi sao nhãng một chút, động tác trên tay cũng chậm đi mấy phần, bị Bạch Xích Cung nắm lấy kẽ hở ngọc phiến một chiêu đánh trúng ngực, nôn ra một ngụm máu đen. Chỉ trong nháy mắt kình phong lại vụt đến. Bạch Xích Cung liên tục dùng ngọc phiến tại ngực Y hạ xuống mười ấn ký, Bạch Y Kiếm Khanh không chịu nổi lực đạo, bị hắn đánh bật ra, ngã ở chỗ Lý Cửu Nguyệt vừa nãy nằm trên giường, đồng thời nôn ra một ngụm máu lớn, tơ máu đỏ sẫm đem ráp trải giường màu trắng chiếu ra một mạt đỏ chói mắt.

" Ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng chết....."

Bạch Xích Cung hừ lạnh một tiếng, không chút nào thương tiếc đem Y nhấc lên, nhanh chân ra ngoài ném vào địa lao.

Đỗ Hàn Yên mang theo Lý Cửu Nguyệt đi ra không bao xa, Lý Cửu Nguyệt liền mơ màng tỉnh lại, lập tức bắt lấy cánh tay Đỗ Hàn Yên, sốt sắng nói:"Biểu muội, muội muốn mang ta đi nơi nào? Thả ta xuống dưới.....Y đâu..."

" Biểu tỷ, ngươi đều như vậy, đến lúc này rồi còn lo chuyện bao đồng...."

Đỗ Hàn Yên cắn răng mờ mịt chạy về phía trước,người Bạch gia trong trang nhìn thấy Nhị phụ nhân cư nhiên ôm Đại phu nhân lao nhanh, liền dồn dập né tránh, đám người ngơ ngác nhìn, nhưng không ai dám đuổi theo hỏi một câu.

" Muội thả ta xuống dưới, Y có phải là xảy ra chuyện rồi.....có phải là...."

Lý Cửu Nguyệt đột nhiên giằng co, nàng không biết nên làm thế nào mới tốt, Bạch Xích Cung tức giận như vậy, có thể hay không một chưởng đánh chết Bạch Y Kiếm Khanh. Đều là lỗi của nàng, nếu như nàng có thể khắc chế chính mình, tại sao.......tại sao nàng lại nhất thời kích động liền làm ra sự tình như vậy, hại chính mình, cũng hại Bạch Y Kiếm Khanh, nàng yêu Y cuồng si Y như vậy, nàng không dám đòi hỏi có thể đến được bên Y, chỉ cần xa xa mà nhìn là tốt rồi.

Đỗ Hàn Yên dừng bước, kinh ngạc mà nhìn Lý Cửu Nguyệt, ngọc châu chậm rãi rơi xuống từ đôi mắt phượng nói

" Biểu tỷ, ngươi tại sao cứ phải tự trách, Bạch Xích Cung hắn là tên khốn, bất quá là sinh một tấm lòng hoà nhã mà thôi, Bạch Y Kiếm Khanh càng khốn nạn, dám làm không dám nhận.Ta đối với ngươi tốt như vậy, vì ngươi, thậm chí không tiếc gả cho Bạch Xích Cung làm thiếp, chẳng qua là vì có thể vĩnh viễn đi cùng với ngươi, tại sao ngươi không thể nhìn ta nhiều hơn vài lần...."

" Ngươi đang nói cái gì, chúng ta là biểu tỷ muội không phải sao?" Lý Cửu Nguyệt ngây dại.

" Ta..." 

" Hừ cư nhiên còn chưa đi ra Bạch gia trang.."

Lúc này, Bạch Xích Cung đột nhiên xuất hiện ở phía sau các nàng, Đỗ Hàn Yên biến sắc, đem Lý Cửu Nguyệt ngăn ở phía sau, nói :" Như Lang, ngươi buông tha biểu tỷ ta đi, ta đảm bảo, nàng sẽ không tái xuất hiện trước mặt ngươi.."

Bạch Xích Cung ánh mắt lạnh lùng mà đảo qua các nàng, dừng lại tại trên người Lý Cửu Nguyệt, Lý Cửu Nguyệt tóc tai rối bời, vành mắt sưng đỏ, vẻ mặt lo sợ, làm cho hắn hơi do dự, trong đầu tựa hồ nhớ lại những ngày tháng đã từng ân ái.

" Máu! Trên người ngươi làm sao có máu......Ngươi, ngươi giết Y?"

Lý Cửu Nguyệt đột nhiên phát hiện trước ngực Bạch Xích Cung có một mảng máu lớn, nhất thời hét to, sắc mặt của nàng đã trắng lại càng trắng hơn, nàng vẫn là hại Y, đau đớn một hồi tập kích tại trong lòng, nhất thời mắt tối sầm lại, Lý Cửu Nguyệt lần thứ hai ngất đi 

Bạch Xích Cung mặt biến sắc, hận ý trào lên trong mắt, đối với Đỗ Hàn Yên nói:" Đưa nàng quay lại Bích thủy các, không có sự đồng ý của ta, không cho nàng bước ra nửa bước, ngươi phụ trách trông coi nàng, nếu để cho ta phát hiện ra nàng đi ra khỏi Bích thủy các, ta sẽ đánh chết nàng."

"Như Lang..."

"Nhanh đi, hay là ngươi muốn ta ngay bây giờ giết nàng?"

Đỗ Hàn Yên trên mặt nhất thời trắng bệch, không nói gì mà ôm Lý Cửu Nguyệt cùng Bạch Xích Cung trở lại Bích Thủy các.

Trong địa lao, Bạch Y Kiếm Khanh nằm trên đất, thoáng hơi động đậy thì có loại cảm giác đau đớn phảng phất như đến từ tim phổi vỡ vụn, mơ mơ hồ hồ Y tựa hồ nghe được trong tâm của mình có cái gì đó nhẹ nhàng vỡ vụn.

Có lẽ chỉ là ảo giác đi.

Từ khi bị Bạch Xích Cung ném vào đây, Y hoàn toàn không có khí lực đứng dậy, xương cốt toàn thân đau đớn như muốn đứt rời. Y biết, Bạch Xích Cung ra tay không hề lưu tình, hắn thật sự coi Y thành gian phu dâm phụ liền như kẻ thù mà đối đãi, buổi tối ngày hôm ấy ngọt ngào luyến ái tựa hồ theo chuyện này mà tan biến, khoảng thời gian hài hoà tốt đẹp đó phảng phất như chưa từng xảy ra. Kỳ thực căn bản không tồn tại cái gì ngọt ngào, buổi tối ngày hôm ấy triền miên ấm áp, chỉ là một mình Y ảo tưởng mà thôi.

Nếu như Bạch Xích Cung đối với Y có nửa điểm lưu luyến, nhất định sẽ tìm hiểu kĩ chuyện này mà không ra tay nặng như vậy, ngược lại đối lời giải thích của Y nửa điểm tin tưởng cũng không có liền phủ nhận, hoàn toàn không chút lưu tình đem Y đánh trọng thương.

Y cảm nhận rõ được từng trận từng trận hàn ý rét lạnh trên mặt đất như đi vào tận xương tủy.

Bạch Y Kiếm Khanh (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ