Chương 3

34 4 1
                                    

Ôm Bạch Y Kiếm Khanh về phòng, Mục Thiên phát hiện tâm tình mình khá tốt, tìm một bộ y phục cho y thay, cười nói: "Doãn huynh thật là giận quá hóa hồ đồ, không ngờ thật sự ném ngươi xuống nước, cũng may là ngươi tỉnh lại đúng lúc, đúng rồi Doãn huynh đi chưa lâu, ta sẽ chạy đi kêu hắn về, nhìn thấy ngươi tỉnh lại hắn nhất định rất cao hứng."

Bạch Y Kiếm Khanh giữ chặt ống tay áo hắn, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Kỳ thật ta vẫn luôn tỉnh........" Nhìn ánh mắt Mục Thiên kinh ngạc, y lại mỉm cười, chỉ là thiếu vài phần tiêu sái so với lúc trước, nhiều thêm vài phần tự giễu: "Chỉ là không muốn nói chuyện mà thôi, hơn nữa....... Ta còn thể diện đâu mà gặp đại ca, cứ để cho hắn nghĩ ta đã chết đi."

"Vì cái gì? Ngươi đối với Doãn huynh như vậy, trong lòng không cảm thấy áy náy sao?"

Bạch Y Kiếm Khanh không trả lời, chỉ nhìn trần nhà phát ngốc, sau đó cười đau khổ nhìn Mục Thiên, nói: "Có một số việc, ta chưa suy nghĩ ra, chờ suy nghĩ kỹ rồi, thì nói với huynh ấy vẫn chưa muộn."

Mục Thiên ngẩn ra, bắt đầu từ lúc bên dòng suối đến bây giờ, hắn đã thấy Bạch Y Kiếm Khanh cười ba lần, lúc đầu là tiêu sái sau đó là tự giễu đến bây giờ là chua xót, có lẽ đã miêu tả hết nửa đời người của Bạch Y Kiếm Khanh. Hắn không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng rời đi, để lại Bạch Y Kiếm Khanh một mình.

Mười ngày sau, Bạch Y Kiếm Khanh không còn nhốt mình trong phòng, bắt đầu đi lại mọi nơi trong Hồng Phong Cốc, tản mạn trên núi cùng hang động tràn ngập lá phong đỏ, thập phần tươi đẹp và đồ sộ, làm tinh thần y đại chấn, cực lực tán thưởng, tươi cười trên mặt cũng càng ngày càng nhiều, chuyển biến từ sắc mặt sầu khổ sang thái độ tiêu sái, nói chuyện cũng nhiều hơn.

Từ khi còn là thiếu niên Mục Thiên đã lưu lạc khắp giang hồ, bởi vì hành vi đào mộ người chết, nên thường hay bị người khác xem là quái dị, nhiều lần lọt vào đuổi giết, hình thành tính cách quái gở, sau khi gặp được phu thê Doãn Nhân Kiệt, thì một mình ẩn cư Hồng Phong Cốc, hằng năm không gặp người bên ngoài, nên tính cách ngày càng trở nên quái gở hơn.

Chính là, hiện tại trong cốc nhiều thêm một Bạch Y Kiếm Khanh, bản tính Bạch Y Kiếm Khanh thập phần thập phần hào sảng, dạo một vòng ngưỡng cửa sinh tử, trong lòng cũng nhìn thấu vài phần, chỉ là ba năm cũng là một khoảng thời dài, đối với Bạch Xích Cung rễ tình đã đâm sâu, tuy rằng bẻ gãy ngón tay đoạn tuyệt tình nghĩa, nhưng chung quy không thể lập tức thoát khỏi, ngược lại khi nhìn thấy cảnh sắc thiên nhiên tú mỹ ở Hồng Phong Cốc, khiến y cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn, lúc này mới cảm thấy, trên đời còn rất nhiều điều tốt đẹp, thế nhưng luôn bị y xem nhẹ, mới nhịn không được tỉ mỉ thưởng thức, càng ngắm càng cảm thấy đây là tạo vật của trời cao, quả thực là thần kỳ, một mảnh rừng lá phong đỏ, mà có thể tạo ra một cảnh sắc tráng lệ như thế.

Trong lòng y rộng mở, nói chuyện cũng nhiều hơn, kiến thức y rộng rãi, trò chuyện cùng với Mục Thiên từ nhỏ đã lưu lạc, hợp ý đến không ngờ, dưới sự ảnh hưởng của Bạch Y Kiếm Khanh, Mục Thiên cũng dần khôi phục về bản tính thời thiếu niên, trở nên càng ngày càng thân thiết.

Bạch Y Kiếm Khanh (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ