Chương 21

18 2 0
                                    

Đau, đến cực hạn, sẽ biến thành cái gì?

Là tê dại.

Bình tĩnh đứng trước cửa sổ, Bạch Y Kiếm Khanh ngắm nhìn núi non xa xa. Chân trời một vệt ánh nắng chiều, ánh đỏ Thanh Sơn đại thủy, đem một tia ôn nhu cuối ngày của đất trời đi vào tâm khảm con người, ánh nắng chiều ôn nhu chỉ vẻn vẹn đại biểu hiện thực tàn khốc sắp đến.

Trời sắp tối rồi.

Bạch Xích Cung cũng sắp tới.

Da thịt lộ ra hoàn toàn trắng bệch, tia hào quang cuối cùng tản đi, y liền còng lưng cuộn tròn vào trong góc.

Hắc ám dần dần bao phủ gian nhà, trong phòng không có chút đèn.

Từ khi bị giam ở Đông Hoa các tới giờ, đã qua bao lâu? y không biết, không có tâm trạng đi đếm ngày. Bạch Xích Cung cầm đi tất cả quần áo của y, làm cho y phải để trần thân thể cả ngày, y cũng không cảm giác xấu hổ. Bởi vì, y, tâm đã chết.

"Xoạt... xoạt...."

Ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, rất nhẹ, rơi xuống đất đều đặn, nếu như không phải bốn phía tĩnh lặng, y cũng không nghe ra. Là Bạch Xích Cung, tiếng bước chân không thể quen thuộc hơn, làm cho y không tự chủ được hít một hơi, ngực đột nhiên nhói đau, không nhịn được ho khan vài tiếng. Y lúc này mới mơ hồ nhớ lại, mình đã từng bị Bạch Xích Cung đả thương, lại không có dược trị liệu, sợ là để lại di chứng a, chỉ cần lấy hơi hơi dùng lực một chút, ngực liền một trận ngộp đau.

Tựa hồ so với lần trước còn đau hơn, thương thế của y càng ngày càng nặng, tiếp tục như vậy, không tốn thời gian dài y sẽ thương nặng không trị khỏi. Bạch Xích Cung, kỳ thực chính là muốn như vậy từ từ làm nhục y, làm cho y không hề có tôn nghiêm mà chết đi.

Trong phòng đèn bị đốt sáng lên.

Một đôi chân dừng ở trước mặt y, mặt giày sạch sẽ, trắng tinh, quả nhiên, nửa điểm tro bụi đều không có dính lên.

" Đứng trước cửa sổ, là muốn chạy đến xem ta âu yếm đại phu nhân sao? yên tâm, nàng rất khoẻ mạnh, ta cho nàng ăn dược, mặc, gọi đại phu cho nàng điều trị an thai, nàng hiện tại được nuôi đến béo trắng so với lúc trước lại mỹ lệ thêm mấy phần".

Bạch Xích Cung cúi người xuống, vươn tay ra. Tay hắn vô cùng mềm mại, mà hai ngón tay nắm cằm Bạch Y Kiếm Khanh lại vô cùng mạnh mẽ, dùng sức như vậy kéo lên sẽ rất đau. Trên thực tế, Bạch Y Kiếm Khanh cũng không có biểu lộ ra nửa phần thống khổ, y chỉ là dùng một đôi mắt tĩnh mịch nhìn Bạch Xích Cung, trời sinh một gương mặt làm cho y nhìn qua như là đang mỉm cười.

" Ngươi nhìn qua thật cao hứng, bởi vì nàng trải qua thật tốt.?"

Bạch Xích Cung âm thanh càng ngày càng ôn nhu, cặp mắt hoa đào câu hồn đoạt phách kia khẽ nhướng, làm cho hắn nhìn qua giống như một tình nhân ôn nhu, chỉ là hai ngón tay nắm cằm Bạch Y Kiếm Khanh lại chặt đến trắng bệch.

Cằm sắp nát rồi đi, bất quá, có quan hệ gì, Bạch Y Kiếm Khanh chậm rãi nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, đã bị Bạch Xích Cung ôm lấy, nhanh chân hướng bên giường đi đến. Một cái xích sắt khoá trên chân, bởi vì động tác này mà phát ra tiếng vang, đầu kia xích sắt là một quả cầu sắt nặng 500 cân, cho dù là y nội lực cao hơn đi nữa, cũng không thể tha đi.

Kỳ thực Bạch Xích Cung dùng xích sắt cùng quả cầu sắt là để hạn chế hành động của y, cũng thật phí tâm tư đi, đem quả cầu sắt này làm ra, liền phí không ít thời gian, nếu như chỉ là muốn hạn chế hành động, trực tiếp phá huyệt đạo hoặc phế bỏ võ công của y, hoặc là đánh gãy chân hoặc là cắt gân. Bạch Y Kiếm Khanh không hiểu được, Bạch Xích Cung sao lại phải bỏ đơn giản tìm phức tạp như vậy, bất quá, y tâm đã chết, không cần thiết.

Bị vứt lên giường, dưới thân đệm chăn rất mềm mại, rơi xuống chẳng hề đau, mà tuỳ theo hoan ái thô bạo như mưa to gió lớn, lại làm cho y đau đến cơ hồ toàn thân co giật, tại sao tâm đã chết lặng, cơ thể vẫn còn cảm nhận nỗi đau, cơn đau này hình như cũng không phải thân thể đau, càng đau nhiều hơn không biết đến từ địa phương nào.

" Mở mắt ra nhìn ta, ngươi yêu không phải là khuôn mặt này của ta à...ta cho ngươi xem, ngươi tại sao không nhìn, là ngươi đã nhìn chán.. Vẫn là, ngươi muốn nhìn rõ ràng bộ dáng dâm đãng chính mình?"

Bạch Xích Cung ghé vào tai y toát ra những lời khinh bạc, giọng nói cùng hành vi vô cùng ôn nhu, nhưng là lời nói ra lại làm cho Bạch Y Kiếm Khanh thân thể hơi chấn động, thật nhanh mở mắt ra, đôi mắt yên tĩnh như chết mơ hồ loé lên một vệt sợ hãi. Y tâm đã chết, tại sao còn có thể cảm thấy sợ hãi, thân thể không nhịn được hơi phát run, trước mắt không ngừng mà hiện lên hình ảnh tiểu quan uyển chuyển rên rỉ, dần dần, tiểu quan dáng dấp thay đổi, biến thành chính y, y là dâm đãng như vậy, cùng tiểu quan ngày đó là giống nhau, y đã không phải là một nam nhân, thậm chí ngay cả người cũng không phải, y chỉ là một món đồ chơi, một con rối mặc cho người phát tiết.

Bạch Y Kiếm Khanh (Edit)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ