Sau lần gặp với Đỗ Hàn Yên, tới ngày thứ bảy, Lý Cửu Nguyệt đột nhiên cảm thấy đau bụng không thôi, nguyên bản dự tính hơn một tháng sau hài tử mới chào đời, cư nhiên lại đẻ non, này là vì thân thể nàng quá mức suy yếu, đã đến mức không có cách nào gánh vác nổi.
Đỗ Hàn Yên thật nhanh tìm tới bà đỡ, nhưng mà kéo dài một ngày một đêm, hài tử vẫn là chưa được sanh ra, bởi vì Lý Cửu Nguyệt hư nhược quá rồi, nàng đã không còn khí lực sinh con.
Bà đỡ không còn cách nào, gấp đến mức độ xoay quanh Đỗ Hàn Yên nói:"Nhị phu nhân, không được á, hài tử khó sinh, chính là một thi hai mạng".
Đỗ Hàn Yên dậm chân, cắn răng một cái dặn dò hạ nhân:" Chuẩn bị nhuyễn giường, đem Đại phu nhân đưa đến Đông Hoa các". Nàng muốn mượn nội lực Bạch Y Kiếm Khanh giúp Lý Cửu Nguyệt sinh hài tử ra.
Hạ nhân sợ ngây người, chậm chạp không nhúc nhích, không được trang chủ cho phép, ai dám đưa Lý Cửu Nguyệt đến Đông Hoa các.
"Làm gì ngẩn ra, sao không nhanh lên một chút, ta liền cắt ngươi một năm tiền công". Đỗ Hàn Yên cuống lên, vung tay cho hạ nhân một bạt tai.
Vì vậy Lý Cửu Nguyệt rất nhanh liền đưa đến Đông Hoa các, lúc này nàng đã rơi vào hôn mê, đột nhiên cảm giác được một dòng nước ấm truyền vào cơ thể, cơ thể mệt lả phảng phất khôi phục mấy phần khí lực, nàng không khỏi mở mắt, đối diện với khuôn mặt mỉm cười của Bạch Y kiếm Khanh.
"Ta...Ta đã chết sao? nàng si ngốc nhìn khuôn mặt tiều tuỵ này không thôi, dụng mạo không hề chói mắt như Bạch Xích Cung, lại càng làm cho nàng thất hồn lạc phách, muốn giơ tay chạm một cái, lại không có khí lực.
"Ngươi hiện tại đang sinh con...Đến, dùng sức được không? Hài tử trong bụng ngươi dã lâu, sợ là thiếu dưỡng khí, phải mau mau sinh ra nếu không sẽ nguy hiểm...Ngươi nỡ sao?"
Bạch Y Kiếm Khanh âm thanh như trước bằng phẳng, bà đỡ sau lưng y nhắc nhở nên làm thế nào, ngoài miệng mặc dù nói nhưng động tác truyền nội lực lại không có nửa phần dám dừng, lượng lớn nội lực cuồn cuộn không ngừng hướng cơ thể Lý Cửu Nguyệt truyền tới.
"Ta tốt hơn rồi..." Lý Cửu Nguyệt phát hiện thân thể càng ngày càng có sức lực, không tự chủ được dựa theo Bạch Y Kiếm Khanh nói, nỗ lực đem hài tử ra khỏi thân thể.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc một tiếng anh nhi khóc nỉ non vang lên bên trong Đông Hoa các, mấy người đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
"Chúc mừng chúc mừng, là một vị công tử...". Bà đỡ ôm hài tử đối Lý Cửu Nguyệt liên tục nói hỉ.
"Là bé trai, quá tốt rồi". Lý Cửu Nguyệt nhìn Bạch Y Kiếm Khanh, lộ ra một vệt hư nhược mỉm cười:"Kiếm Vô Tình, tên...rất uy phong".
Bạch Y Kiếm Khanh ánh mắt loé lên, chợt đáp:"Đúng vậy, tương lai nhất định là một cái Bạch Y vô tình".
Y thừa nhận!
Lý Cửu Nguyệt cơ hồ không thể tin vào tai của mình, vui mừng mở miệng, chính là muốn nói chuyện, đột nhiên nàng nhìn thấy phía sau Bạch Y Kiếm Khanh xuất hiện một bóng người, trên mặt nhất thời mất đi huyết sắc.
Bạch Y Kiếm Khanh cũng cảm thấy kinh sợ không đúng, đột nhiên quay đầu lại, liền bắt gặp một cặp mắt ghen ghét dữ dội, trên mặt của y cũng lập tức mất đi huyết sắc. Sớm không trở lại, muộn không trở lại, Bạch Xích Cung lại vào lúc này về tới Bạch gia trang.
"Hảo, rất tốt, ta đây bất quá mới đi ra ngoài một thời gian, các ngươi dôi gian phu dâm phụ này liền ân ân ái ái với nhau, xem ra ta không nên trở về, nhìn sắc mặt của các ngươi, thật sự là không muốn đón tiếp ta, bất quá, đáng tiếc, nơi này là nhà của ta...".
Ngoài dự liệu là, Bạch Xích Cung cư nhiên không có phát tác tại chỗ, trái lại quái gở, duỗi tay một cái, từ trong tay bà đỡ đem tiểu hài nhi là oa oa khóc lớn nắm tới, bà đỡ kia thấy tình thế không ổn nhanh chóng chạy ra ngoài.
"Như Lang, hài tử là vô tội".
Bạch Y Kiếm Khanh chậm rãi đứng lên, Lý Cửu Nguyệt mất đi nội lực của y chống đỡ, lại thấy hài tử vừa ra đời bị Bạch Xích Cung nắm tới, nàng quýnh lên liền hôn mê bất tỉnh.
"Đúng a, hài tử là vô tội, tuy nhiên cha mẹ lại không vô tội". Bạch Xích Cung lạnh lùng nở nụ cười, khuôn mặt tuyệt mỹ lại bốc ra một vệt hào quang quỷ dị.
"Ngươi đem hài tử thả xuống, chúng ta đàm luận, được không?". Bạch Y Kiếm Khanh nỗ lực làm ngữ khí của mình thêm bằng phẳng, e sợ làm Bạch Xích Cung tức giận, hắn liền quăng ngã hài tử.
"Ngươi nghĩ đàm luận, được đó, hà tất phải muốn ta thả hài tử xuống, ngươi xem nó khóc lợi hại, nhiều đến làm cho đau lòng ngươi a". Bạch Xích Cung trên mặt ý cười dịu dàng, nói chuyện nhẹ giọng, lời nói nhỏ nhẹ, nhưng mà ánh mắt đố kị lại càng rõ ràng.
"Như Lang, ngươi hà tất phải làm vậy. Là ta có lỗi với ngươi, ta làm ngươi đội mũ dành, lòng ta đố kị không có tận lực luyện đan hại chết Tam phu nhân, tất cả những thứ này đều là ta sai, ta nhận thức, ta chết cũng khó có thể thứ tội, ngươi phải đem ta bầm thây vạn đao cũng được, chỉ là đừng lấy người vô tội hả giận..."
Lời nói này, Bạch Y Kiếm Khanh chính mình cũng cảm thấy hoang đường, thế nhưng y biết Bạch Xích Cung trong lòng đã sớm định đoạt tội của y, y đã lòng như tro nguội, cho dù Bạch Xích Cung không giết y, y cũng phải tự thân kết thúc, chỉ mong trước khi chết, có thể cứu được tính mạng Lý Cửu Nguyệt cùng đứa bé này.
"Bằm thây vạn đao, ta làm sao cam lòng, mấy tháng nay ta ở bên ngoài trải qua không biết bao nhiêu nam nữ dung mạo xinh đẹp, đột nhiên phát hiện, muốn tìm một người ở trên giường có thể như ngươi phù hợp tâm ý của ta, làm cho vừa lớn tiếng, có thể từ đầu tới đuôi mà chịu đựng dục vọng của ta, thật không dễ dàng, nếu không có người thay thế ngươi, ta làm sao cam lòng lăng trì ngươi".
Bạch Y Kiếm Khanh sắc mặt hơi trắng, đã quen ngôn ngữ nhục nhã Bạch Xích Cung mang lại, thế nhưng y vẫn cứ cảm nhận được thống khổ, muốn nói cái gì nữa lại phát hiện y đã không lời nào để nói, nếu như lời nói nhục nhã có thể làm cho Bạch Xích Cung đem lửa giận đều phát tiết ra ngoài, như vậy y nguyện ý chịu đựng.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bạch Y Kiếm Khanh (Edit)
Ficțiune generalăTác giả: Thuỵ Giả Thể loại: đam mỹ,cổ trang, giang hồ, mỹ công, cường thụ, ngược tâm, đại thúc thụ, H scene, 1×1,HE Tình trạng bản gốc : 5vol- Hoàn Tình trạng edit:2 quyển đã hoàn- nhà Hàn Hoa Phong Nguồn: https://hanhoaphong.wordpress.com/muc-luc-b...