hôm nay sẽ là nhà thiết kế thời trang kim minjeong ~
————
minjeong vò tóc mình một hồi lại tiếp tục nhào lấy tờ giấy phía dưới bàn bực bội ném mạnh xuống thùng rác bên dưới.- em im lặng một chút được không? chị đã nói rằng chị còn phải làm việc rồi mà. tí nữa chị chơi với em sau.
minjeong nói bằng giọng gằn lại và tiếp tục lấy tờ giấy mới ra cặm cụi vẽ tiếp cho bảng thiết kế của mình. kèm theo đó là cái nhíu mày chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn em ngồi trên giường đang đơ người. đúng là nãy giờ em có líu lo kể về ngày hôm nay của mình thật. nhưng chị đâu nhất thiết phải lên giọng như thế với em, người ta cũng biết tủi thân chứ bộ.
- công việc, công việc, công việc.. chị lúc nào cũng như vậy..
- bây giờ em là đang trách chị sao? em có thôi đi cái tính trẻ con đó không?
- thế thì chị đi mà ôm cái đống công việc đó của chị.
em nhíu mày khó chịu khi mà chị trả lời như thế với em, vẫn lo cặm cụi vẽ vời. em bực bội leo xuống giường bước đến cửa.
- đi được thì đi luôn đi.
- .. kim minjeong chị nhớ mồm chị nhé.
lúc này em thật sự đạt đến sự tức giận và giận dỗi rồi, em không cần cái đồ người yêu vô tâm như chị nữa. em đóng mạnh cửa lại và rời căn nhà của chị, để xem chị hay đến cỡ nào.
chị sau khi em rời đi chẳng thèm níu kéo để tâm gì đến giành hàng giờ đồng hồ để cuối cùng cũng vẽ xong bản thiết kế ưng ý và chuẩn bị gửi cho đối tác của mình. vươn vai hít một hơi thật sâu. mỏi hết cả lưng.
lúc này quay sang thấy giường mình trống trơn thì mới nhớ lại là khi nãy mình mạnh mồm mạnh miệng với bé người yêu mình quá. bản thân chị cũng là người sĩ diện mà, sao có chuyện chị đây chủ động liên lạc với em lại liền. chị cũng thấy mình không làm gì sai cả, đây là công việc của chị mà. do em trẻ con quá suốt ngày giận dỗi thôi.
nhưng.. cho đến khi căn nhà im ắng chẳng có tiếng động, chẳng có ai líu lo bên tai mình nữa. khi ăn cũng chỉ nấu một phần ăn rồi cặm cụi ăn một mình. ngồi phịch xuống sofa bây giờ chị mới thấy trống trải.. và nhớ em, muốn ôm em để sạc pin ghê..
nhưng chị nhận ra bây giờ cũng khá muộn rồi, nhớ em thật nhưng để ngày mai vậy.. xem TV đến chán chường chẳng có bé người yêu bình thường bên cạnh bàn luận về những bộ phim nữa..