"này nhóc."
em nghe giọng nói và tiếng cười đang đi đến không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.
"sao ạ trưởng phòng lee?."
em chăm chú tay vẫn đánh phím trên máy tính cho công việc của mình.
"gọi như thế đau lòng quá ta.. dù gì cũng từng là thanh mai trúc mã haha.. thôi tí nghỉ trưa đi ăn cùng anh không?."
trưởng phòng lee kiêm luôn anh chàng hàng xóm thân thiết lúc nhỏ hay được các bác hàng xóm trêu rằng lớn lên hai đứa sẽ cưới nhau và cứ như là hoàng tử - công chúa vậy.
trưởng phòng lee đứng cạnh bàn làm việc của em một tay đặt lên chiếc ghế xoay của em, tay kia chống dưới bàn làm việc. anh ban đầu thở dài vì em gọi anh là trưởng phòng sau đấy liền bật cười tay vỗ nhè nhẹ sau ghế của em như để thu hút sự chú ý của em.
"e hèm.. đây là nơi làm việc chứ không phải là nơi để tán tỉnh nhau."
em còn chưa kịp trả lời anh ta thì bị giọng nói lạnh lùng xen lẫn một tí khó chịu của chủ tịch làm cho giật mình nhanh chóng ngước lên. chủ tịch đứng ngay cửa với hai tay khoanh lại, nhíu mày nhìn thẳng vào em.
"ah.. chủ tịch.. không phải như vậy-"
trưởng phòng lee chân run cả lên khi thấy được ánh mắt và giọng nói lạnh thấu xương đó. nhanh chóng tách khỏi em và lại trước mặt chủ tịch cười hồi hộp mong rằng sẽ không bị hiểu lầm.
"tôi không quan tâm. mua giúp tôi cà phê cho cả công ti, à và mua xong rồi thì photo giúp tôi các bảng kế hoạch tôi gửi."
chủ tịch nhún vai tỏ vẻ không quan tâm xong bước đi được vài bước xong lại trở lại, gương mặt trưởng phòng lee đang xanh thấy chủ tịch trở lại còn xanh hơn. đành cười méo mó.
".. còn cô, lên phòng tôi ngay bây giờ."
chủ tịch nhìn em xong bỏ lại một câu rồi đi mất, em thở ra một hơi.
"trời ơi xin lỗi nhóc.. huhu anh không nghĩ là chủ tịch sẽ khó như vậy..."
trưởng phòng lee liền quay qua mếu với em, vì chủ tịch bình thường đấy chẳng để tâm chuyện gì. ai làm gì cũng mặc, nhưng một khi đã để tâm đến rồi thì đừng hòng yên ổn với chủ tịch.. trưởng phòng lee đã chứng kiến có một anh chàng trước cũng làm ở đây, đột nhiên sau buổi tiệc tất niên anh ta đã bị chủ tịch đá thẳng ra khỏi công ti mặc cho thành tích và có giúp ích rất nhiều cho công ti.
"này này.. không sao mà. anh lo thân anh trước kìa."
em bật cười, trưởng phòng lee ríu rít nắm lấy hai tay em đung đưa xin lỗi một hồi em mới có thể lên phòng chủ tịch được. em thở một hơi xong gõ cửa.
"vào đi."
giọng nói lạnh lùng ấy lại vang lên, em liền từ từ mở cửa ra bước vào. sau đó đẩy nhẹ cửa đóng lại.
"chủ tịch gọi-"
"thanh mai trúc mã cơ à?."
chị ngồi trên chiếc ghế xoay khoanh tay lại nhíu mày nhìn em, em phì cười. trên bàn là bảng tên "chủ tịch kim minjeong"