em và kim minjeong đó kết hôn được vài tháng nay, nhưng cả hai hiểu rằng cuộc hôn nhân này chẳng có tình cảm dù chỉ một tí.
hai người xa lạ. ừ cũng không xa lạ mấy, vì gia đình em và gia đình chị ta quen biết nhau từ rất lâu về trước nên ép hai đứa phải lấy nhau vì công ti và vì lợi ích riêng của bản thân mình. em có nài nỉ đến mức nào bố em vẫn một mực ép em phải cưới lấy người em không yêu, chị ta có vẻ tiếp nhận khá nhanh nên là chỉ gật nhẹ đầu khi hai bên bàn bạc cưới nhau.
khi lấy nhau em và chị ta đã thoả thuận rằng, chị sẽ tiếp tục việc ở công ti. còn em ở nhà để coi nhà cửa. ừm cứ như nội trợ thế nhỉ =)))
hàng ngày cuộc sống hai đứa trôi qua tẻ nhạt. sáng sớm chị đi làm sớm, em hôm thì ở nhà hôm thì cùng bạn đi chơi. đến chiều có mặt ở nhà để chuẩn bị buổi tối cho chị. chiều chị về cũng ngồi vào bàn ăn cùng em, tối thì hai đứa ngủ hẳn phòng riêng như thoả thuận ban đầu cơ.
kì lạ là. em đã cố gắng rất nhiều để chấp nhận cái hôn nhân kì lạ này, nhưng chị ta vẫn lạnh lùng chẳng được lần nào trả lời câu hỏi của em. nhiều khi chỉ ậm ừ cho qua chuyện.
mấy tháng nay nhìn cái mặt lạnh lùng đó muốn chán chường đến nơi rồi, cố gắng thay đổi bầu không khí nhưng chị ta vẫn lạnh lùng với em. em tự hỏi tại sao ban đầu chị ta là người chấp nhận việc này nhanh hơn cả em vậy sao bây giờ lại còn tỏ cái thái độ đó nhỉ?
chẳng hạn như hôm qua,.. thì em đồng ý. bản thân có cảm giác bồn chồn lo lắng khi mà chị ta về muộn hơn mọi khi. khi em thấy chị mở cửa vào nhà với vết trầy trên khuỷu tay.
- chị không sao chứ? để tôi-
- không sao. vết thương nhỏ thôi.
em chỉ vừa nhíu mày nhẹ định lại gần xem vết thương đang chảy máu của chị ta nhưng chị ta chỉ lạnh lùng bước ngang qua em và tự mình vào phòng đóng cửa lại. em đứng trơ người ta một hồi thở dài.
bận tâm làm cái gì, chị ta hoàn toàn có thể làm như vậy. vì vốn dĩ chẳng có tình yêu nào giữa hai người cả.
hôm nay em vì có hơi nặng lòng với suy nghĩ của mình nên quyết định đi dạo một mình cạnh bờ sông dịu nhẹ với những làn sóng đánh nhẹ nhàng đến tận đêm.
chỉ là em không biết có nên hỏi chị về việc ly hôn không, em biết rằng bây giờ ly hôn thì có hơi vội với cả chắc chắn danh tiếng của gia đình em và chị sẽ bị người ngoài đánh giá mất. nhưng em sợ.. em sợ cái cảm giác lo lắng hôm qua sẽ ngày một rõ ràng hơn, sợ rằng bản thân mình sẽ là người yêu chị ta mất. mặc dù em biết rõ dù có sống với nhau một năm, năm năm hay mười năm về sau thì dù cho người không có tình cảm thì ép buộc họ cỡ nào thì cũng không thể thay đổi ý chí của họ được.
em trầm ngâm giữa suy nghĩ nên cố chấp bước tiếp hay phải dừng lại đây.. vì suy tư quá nên em chẳng nhận ra khi tối trời trở lạnh đến như thế, nhưng trên người em làm gì có áo khoác nào. em chỉ biết tự choàng tay qua hai vai mình ôm lấy bản thân xoa xoa vai.
reng
"hôm nay em về muộn thế? đang ở đâu đấy?"
em ban đầu cầm điện thoại lên dừng bước, bất ngờ khi thấy cái tên nhạt toẹt được lưu trong danh bạ "Kim Minjeong" gọi đến. em dù có chút bất ngờ nhưng lại thấy vui vẻ một xíu. nghe chị vẫn giữ giọng điềm đạm hỏi mình thì nén nụ cười vui vẻ lại ho vài cái để lấy lại giọng trong trẻo của mình.