Ngụy Vô Tiện nằm trên giường suy nghĩ một đêm, cũng không nghĩ ra chuyện hắn giả bộ chưa giải được cấm ngôn thuật để chọc ghẹo Lam Vong Cơ, vì sao bại lộ, nửa đêm ôm chăn xem xét, hắn chỉ có thể cho rằng Lam Vong Cơ là càng ngày càng hiểu hắn, nhìn thấu hành vi vô lại của hắn.
Người trên giường lăn một cái.
Cũng không biết Lam Trạm, có tố giác hắn với Lam lão nhân hay không.
Không cần hắn nghĩ nhiều, sáng sớm hôm sau đáp án đã sáng tỏ.
Lam Khải Nhân xếp một chồng tờ giấy nhỏ, phía sau dẫn Lam Vong Cơ, hai tỷ muội Lam Thư Nhã và Lam Mạch Vân, mặc kệ bầu không khí vui vẻ, hoà hợp trong lúc đang giới thiệu các cô nương, nối dây bắt cầu cho Ngụy Vô Tiện ở Thử Kiếm Đường, xộc thẳng vào, vung một cái mấy tờ giấy nhỏ bay đầy trời, lên án với Giang Phong Miên về hành vi xảo trá âm hiểm, bôi đen Lam Vong Cơ của Ngụy Vô Tiện.
Ngay sau đó, phòng ngủ của Ngụy Vô Tiện liền bị lục soát, từ trong đó lục ra được một mớ tư liệu về tiểu sử cuộc đời Lam Vong Cơ, kèm theo vài cuốn sách khả nghi, Lam Khải Nhân đào bới moi móc trong đám sách vở trang giấy lộn xộn trên mặt đất, cầm lấy một thứ, rồi vô cùng đau đớn đọc lên một đoạn, vài cuốn sách trong đó được thiết kế khá là hoa mỹ, trang dày bìa cứng lật ra, trang sách bên trong rực rỡ màu sắc lung linh, nội dung lại ....... vô cùng kích thích.
Ngụy Vô Tiện vỗ trán một cái, đó là Xuân Cung đồ Nhiếp Hoài Tang nhờ hắn giữ giùm!
Nhiếp Hoài Tang thập phần nghĩa khí, vừa đến Liên Hoa Ổ, đã kéo hắn đến một góc vắng người, nhét bảy tám cuốn sách quý xuống đáy hòm, nói là đại ca y gần đây vì đôn đốc y làm thêm nhiều việc đàng hoàng, nên thường xuyên lục soát phòng y, sợ mấy bảo bối này bị tịch thu, nên đem mấy cuốn sách quý hiếm được yêu thích nhất cất giữ ở chỗ Ngụy Vô Tiện, vẻ mặt Nhiếp Hoài Tang vô cùng bi thương, lôi kéo tay Ngụy Vô Tiện như thể trăng trối, kêu hắn nhất thiết phải đối xử thật tốt. Những trân phẩm này, không thể đánh đồng với mấy thứ trên quầy hàng vỉa hè kia, cần phải dùng biện pháp đặc biệt mới có thể tìm ra được, nhân vật sinh động, đẹp đẽ tráng lệ, bất kể từ góc độ thưởng thức nghệ thuật hay là ....... góc độ ứng dụng thực tế, đều là hàng cao cấp nhất.
Lam Khải Nhân hai mắt đều trợn tròn, chỉ vào chồng sách khó coi kia, một loạt lời nói run run rẩy rẩy: "Đồi, đồi phong bại tục!"
Lam Vong Cơ hơi hơi nghiêng đầu, dời đi ánh mắt.
Ngụy Vô Tiện đổ mồ hôi hột, Giang Trừng nhìn hắn vài lần, dùng ánh mắt biểu thị vẻ khinh thường, Ngụy Vô Tiện nhìn y bằng cặp mắt hình viên đạn, dùng khẩu hình nói: "Làm như ngươi chưa từng xem vậy."
Ngu Tử Diên tức giận đến mức đứng lên khỏi chỗ ngồi, kéo Giang Yếm Ly đi, tránh cho nàng bị mấy thứ này làm bẩn mắt. Gương mặt cô nương ở đối diện đỏ bừng nóng rực, cha mẹ của cô nương thì đầy mặt ngại ngùng, cũng lặng lẽ rời đi. Lam Thư Nhã thấy các cô nương đều đi hết rồi, hơi cúi người hướng về phía Lam Khải Nhân, nói: "Lam tiên sinh, vậy ta và a Vân cũng ......"
Ai ngờ, Lam Khải Nhân vung ống tay áo, "Đi cái gì, ở lại cho ta, lần này chính là ta muốn để cho hai người các ngươi, thấy rõ bộ mặt thật của cái tên Nguỵ Anh này, mở to hai mắt ra mà nhìn, cũng là một lời giải thích của ta đối Lục Ỷ Quân và phu nhân, cha mẹ của các ngươi."
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐÀO HOA LOẠN [VONG TIỆN][EDIT][HOÀN]
FanfictionTên gốc: 桃花乱 Tác giả: Shallownest QT: PhuongDo479 Nguồn raw: AO3 Edit: Nhaminh2012 Tóm tắt - Thiếu niên Tiện xem mắt Kỷ - Thời gian xác lập vào một năm sau khi nghe học ở Lam thị - Câu chuyện Tiện nói chuyện yêu đương với các cô nương ngay dưới mí m...