5

751 41 19
                                    

Sau nhiều ngày trăn trở, cuối cùng Minseok cũng quyết định xin nghỉ làm thêm. Một là vì anh cảm thấy môi trường không còn phù hợp với mình nữa, hai là vì anh muốn dùng kỳ nghỉ này để đi du lịch cho khuây khỏa đầu óc. Mùa hè của sinh viên không dài như mùa hè của học sinh, Minseok chỉ có vỏn vẹn 2 tuần lễ để nghỉ ngơi trước khi học kỳ hè bắt đầu. Minseok dự định sau khi thi học kỳ xong, anh sẽ hỏi Minhyeong có muốn đi đâu đó chơi không, anh còn định sắp xếp một bữa giới thiệu cho cậu gặp Hyeonjoon nữa, anh nghĩ hổ giấy thế nào cũng sẽ thích Minhyeong cho mà xem.

Nào ngờ, vào một buổi sáng đầu kỳ nghỉ hè, Minhyeong đã nhắn cho anh một tin choáng váng đầu óc.

"Thời gian tới tạm thời em không thể ghé chỗ anh, anh đừng buồn em nhé. Anh Minseokie giữ sức khỏe. Đồ ăn em sẽ gửi ở hòm thư dưới sảnh chung cư, có gì tầm 6h anh xuống kiểm tra nhé."

Minseok dụi mắt vài cái, chớp mắt lia lịa để nước mắt sinh lý trào ra giúp anh khôi phục lại thị giác, sau khi xác nhận những gì mình thấy là sự thật, anh vội vã nhắn lại.

"Có chuyện gì hả Minhyeongie?"

"Không có gì đâu ạ, em kẹt công việc trên trường một chút."

Đột nhiên Minseok thấy đất dưới chân mình trống rỗng khiến cả người anh rơi thẳng xuống vực sâu, anh tự hỏi chuyện này là sao vậy? Anh vừa mới xin nghỉ việc, vừa thu xếp chuyện trên câu lạc bộ xong thì cậu lại bảo thời gian sắp đến chẳng thể gặp nhau? Minseok đứng hình tại chỗ, anh chẳng biết phải nói gì thêm với cậu, hỏi thăm có quá phận không, không hỏi có vô tâm hay không, Minseok lưỡng lự không biết phải giao tiếp với cậu thế nào mới đúng, vậy nên anh nhắn lại một câu vô thưởng vô phạt.

"Anh hiểu rồi. Chúc em thuận lợi."

Sau khi nằm thất thần nhìn trần nhà đủ lâu, Minseok cũng lọ mọ rời khỏi giường để tìm cái gì đó lấp vào bụng. Lúc mở tủ lạnh, anh thấy bên trong đầy ấp đồ ăn của Minhyeong, cậu có thói quen khi nấu ăn luôn chừa cho anh sẵn một phần thừa để trưa hôm sau có cái để dùng. Và bên trên mỗi hộp đồ ăn luôn có kèm một tờ ghi chú màu hồng cùng với lời nhắn mang giọng điệu đặc trưng của cậu,

"Anh Minseokie ăn ngon miệng. "

Minseok im lặng nhìn từng món được sắp xếp cẩn thận trong tủ lạnh vốn dĩ chỉ có trứng gà cùng dưa cải nay đã đầy ấp hộp đựng đồ ăn, hoa quả và trái cây. Từ sâu trong lòng anh, nhánh hoa xum xuê nở rộ vào mùa xuân ngày nào chỉ vì một tin nhắn mà trở nên héo úa, khiến cho trái tim bỗng trống một góc khuất làm cho nỗi nhớ men theo gió hạ thổi vào làm lồng ngực nhức nhối không yên. Minseok dụi nước mắt, lấy đại một món bỏ vào lò vi sóng hâm lại, trong lúc chờ đợi anh lấy điện thoại ra nhắn tin với Minhyeong.

"Cần gì hỗ trợ thì nói anh nhé."

"Không sao, em ổn."

Minseok vuốt dọc điện thoại trong tay, sao lại từ chối anh, cậu có thể dựa dẫm vào anh mà?

Minseok ôm tâm trạng nặng nề mà thay đồ đến trường, hôm nay anh có lịch đấu tập với nhóm chủ nhiệm bên câu lạc bộ. Một năm trong thành phố sẽ có khoảng vài giải nhỏ lẻ và 2 giải lớn, thắng giải thành phố sẽ được đề cử đánh giải tỉnh và toàn quốc. Và các giải đấu sẽ diễn ra vào mùa đông và mùa hè, thời điểm các kỳ thi cuối kỳ vừa kết thúc. Tuy nhiên, ngay lúc Minseok đang cao hứng dồn sức thi đấu thì có biến cố xảy ra, thêm một gáo nước lạnh khác được tạt thẳng vào mặt anh.

[GURIA] Chạy về phía anhWhere stories live. Discover now