"Anh không muốn quay đầu."
/zh/
Chương Hạo nặng nề mở hai mắt, cảm giác đầu mình đau như muốn nổ tung. Trước mặt anh là một mảng trắng xóa, Chương Hạo cố gượng người mới ngồi dậy được.
Sau khi tỉnh táo hơn một chút, anh ngơ ngác nhìn xung quanh, phát hiện bản thân đang ở một căn phòng xa lạ. Chương Hạo tự vỗ đầu mình vài cái, cố nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm qua.
Dù mọi thứ đều mơ hồ nhưng Chương Hạo vẫn có thể nhớ được khi ấy anh uống say, Thành Hàn Bân là người đưa anh về. Lồng ngực ấm áp của người kia, từng cử chỉ quan tâm, dịu dàng lẫn giọng nói nhẹ nhàng văng vẳng bên tai, chắc chắn Chương Hạo không thể nhận nhầm. Nếu nói Thành Hàn Bân là người đưa anh về, vậy nơi này lẽ nào là...
Chương Hạo một lần nữa quan sát căn phòng, diện tích không quá lớn, là phòng dành cho một người, được trang trí bởi tông màu sáng trông rất gọn gàng, sạch sẽ. Nghĩ đến khả năng lớn đây chính là phòng của Thành Hàn Bân, hai bên gò má Chương Hạo bỗng chốc nóng lên. Đêm qua anh uống say đến mất lý trí, vậy mà lại theo người ta về đến tận nhà.
Chương Hạo ngồi thẩn thờ trên giường một lúc lâu, sau đó mới loay hoay tìm điện thoại của mình. Anh chẳng biết bản thân đã ngủ bao lâu, cũng không biết hiện tại đang là mấy giờ. Lại chẳng thấy Thành Hàn Bân đâu, Chương Hạo nghĩ trước tiên mình phải xuống giường đã. Vừa quay sang, Chương Hạo đã nhìn thấy điện thoại được đặt ngay ngắn ở trên tủ phía đầu giường. Anh không chút do dự mà cầm lên, ngay khi màn hình phát sáng, Chương Hạo giật mình đến mức buông vật trên tay khiến điện thoại rơi bịch xuống nệm giường.
Có lẽ cơn choáng váng vẫn chưa hết, vậy nên đến việc mình cầm nhầm điện thoại của Thành Hàn Bân anh cũng không nhận ra. Chương Hạo nhìn chăm chăm màn hình vẫn đang mở, đến khi ánh sáng vụt tắt mới hoàn hồn. Màn hình chờ là hình ảnh Thành Hàn Bân cùng một người khác, tư thế khoác vai nhau vô cùng thân mật, mà nụ cười trên gương mặt Thành Hàn Bân trong mắt Chương Hạo lại càng thêm chói mắt. Người còn lại Chương Hạo cũng chẳng xa lạ gì, là người con trai tên Duệ Ngôn mà Thành Hàn Bân vốn vô cùng thân thiết. Bên trên màn hình vẫn đang nhảy ra vài tin nhắn chưa đọc từ 'Anh Ngôn', giọng điệu thân thiết khiến người khác không khỏi suy đoán về mối quan hệ giữa hai người.
Chương Hạo hít sâu một hơi, đặt điện thoại về vị trí cũ rồi đứng lên như không có việc gì. Nhưng một chân vừa mới chạm đất, Chương Hạo đã bị cơn đau ở đầu làm cho loạng choạng đến mức ngã phịch xuống đất, đầu gối va phải nền nhà khiến Chương Hạo rít lên một tiếng vì đau. Anh nhăn mặt, cánh tay run rẩy chống đỡ cả cơ thể để đứng dậy.
Thành Hàn Bân lúc này đang ngồi ở bàn làm việc bên cạnh phòng ngủ, không hề hay biết việc Chương Hạo đã tỉnh dậy. Cậu trầm ngâm nhìn những đồ vật đang bày trên bàn, không rõ suy nghĩ gì đến mức nhíu chặt mày.
Thành Hàn Bân cầm lên phong thư, mặc dù được giữ gìn cẩn thận nhưng vẫn không thể chống lại sức mạnh của thời gian, vài chỗ đã ố vàng, chạm nhẹ cũng có thể rách, nét bút mực dần nhòe đi, đôi khi không thể đọc được. Là phong thư đầu tiên người ấy gửi cho cậu, cũng là phong thư duy nhất. Thành Hàn Bân không nhớ mình đã viết bao nhiêu lá thư, gửi đi bao nhiêu lần, nhưng đổi lại chỉ vỏn vẹn năm tờ giấy đã đọc đi đọc lại đến mức thuộc lòng, người ấy vẫn không một tin tức, không một lời hồi âm. Mặc cho cậu miệt mài gửi đi những lời tâm tình tựa như kẻ ngốc không ngừng độc thoại.
