24. ghen tị

299 45 8
                                        

"Anh thừa nhận mình ghen tị."

/zh/

Vắt chiếc áo sơ mi bị mắc mưa ướt nhẹp sang một bên, Thành Hàn Bân vùi mặt vào làn nước đang mở lớn vừa ra sức vốc từng ngụm nước lạnh lên mặt để có thể bình tĩnh hơn. Cậu ngước nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu qua gương, sắc đỏ nóng ran trên mặt chẳng có cách nào xua đi được.

Nhìn một hồi lâu, Thành Hàn Bân cuối cùng cũng thấy đủ, vớ lấy khăn tắm treo bên cạnh rồi trở về phòng. Cậu ngồi thừ người trên chiếc giường đơn của mình, miên man suy nghĩ rồi không nhịn được đưa tay che mặt.

"Lúc nãy mày nói cái quái gì vậy Thành Hàn Bân!!!" Người ngồi trên giường đưa tay vò loạn mái tóc đen của mình, sau đó nằm vật ra giường.

Hiện tại trong đầu Thành Hàn Bân chỉ có mỗi gương mặt ngẩn ngơ đỏ ửng của Chương Hạo, biểu tình trên mặt người kia hiện ra rõ ràng dưới ánh đèn nhạt màu của khu chung cư.

Mà Thành Hàn Bân lúc ấy dõng dạc nói muốn đối xử tốt với người ta, nói xong lại cụp đuôi bỏ chạy mất. Ngại ngùng là như thế, nhưng Thành Hàn Bân không hề hối hận, cậu thật sự muốn đối xử tốt với Chương Hạo.

Dường như ngay từ những ngày đầu tiếp xúc với anh, trong đầu Thành Hàn Bân đã dấy lên suy nghĩ ấy rồi. Chương Hạo quá mức đặc biệt, khiến Thành Hàn Bân cứ bất giác muốn tiếp cận, muốn quan tâm.

Cậu không phủ nhận việc ban đầu mình để tâm đến Chương Hạo nhiều hơn một chút là vì cảm nhận được sự quen thuộc mơ hồ từ nơi anh. Thành Hàn Bân cũng từng rất nhiều lần thông qua anh mà nhìn thấy một bóng hình khác. Nhưng hiện tại cậu đã phần nào khẳng định được Chương Hạo không phải người mà mình muốn tìm rồi. Dẫu vậy, không hiểu tại sao lại chẳng thể ngừng quan tâm người kia.

Lúc Thành Hàn Bân ý thức được chuyện này, chính bản thân cậu cũng sửng sốt một hồi lâu, chẳng rõ biểu hiện này có nghĩa là gì. Không ngờ đến hôm nay lại không nhịn được mà nói ra với Chương Hạo.

Thành Hàn Bân vùi mặt vào gối, cố xua đi nỗi xấu hổ tràn ngập trong đầu. Có lẽ Chương Hạo sẽ không vì chuyện này mà suy nghĩ đâu nhỉ?

Đâu biết được người mà Thành Hàn Bân đang nghĩ đến kia, hiện tại cũng đang trằn trọc lăn lộn trên giường chẳng thể nào chợp mắt được.

---

Thành Hàn Bân bước vào văn phòng, không có gì ngạc nhiên khi thấy Chương Hạo đã tới sớm như mọi ngày. Cậu hít một hơi thật sâu, muốn bước đến chào anh một tiếng. Lúc ở nhà Thành Hàn Bân đã tự diễn tập trước gương không biết bao nhiêu lần, chỉ mong biểu hiện của bản thân không quá mức gượng gạo.

Chỉ là bảo muốn đối xử tốt với người ta thôi mà, có phải tỏ tình đâu mà sợ. Cố lên Thành Hàn Bân!

Ai đó đấu tranh tâm lý ở cửa một hồi, cuối cùng cũng bước vào bên trong.

"Trưởng phòng Chương, đêm qua ngủ có ngon không?" Thành Hàn Bân cười cười, đứng chắn trước bàn Chương Hạo.

Người kia nghe thấy liền ngước mặt lên, bắt gặp ánh nhìn chăm chú của Thành Hàn Bân thì vội cụp mắt xuống.

shb + zh | lạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ