42. tin tưởng

192 21 3
                                        

"Thành Hàn Bân không tự tin vào chính bản thân mình."

/shb/

Trong kho chứa hồ sơ yên ắng, Chương Hạo một mình loay hoay tìm tài liệu, một lúc lâu mới nhìn thấy thứ mình cần. Anh cầm tài liệu trên tay, quay người trở lại văn phòng. Cánh cửa vốn đóng kín bỗng có người mở ra, Thành Hàn Bân tự nhiên tiến vào trong như thể biết chắc về sự hiện diện của người còn lại.

Anh tròn mắt nhìn cậu.

"Sao em lại vào đây."

Thành Hàn Bân không có ý định lấp liếm, thẳng thắn thừa nhận.

"Em thấy anh vào nên vào theo. Nhớ anh quá." Nói xong, người kia bước nhanh tới ôm lấy cả người anh.

Chương Hạo không đẩy ra, như thể đã quá quen với những hành động không có chừng mực của đối phương. Anh vỗ vỗ vai cậu, trong lòng nghĩ thầm hiện tại anh ở nhà Thành Hàn Bân còn nhiều hơn nhà mình, căn hộ của anh đã sớm không có hơi người, vậy mà Thành Hàn Bân cứ hở ra là bảo nhớ anh. Để người kia ôm một lúc, Chương Hạo mới chậm rãi tách ra.

"Ra làm việc thôi, bị phàn nàn bây giờ." Anh đưa tay, vén mấy lọn tóc loà xòa trước trán người kia.

Thành Hàn Bân biết rõ đang trong giờ làm việc, không tiếp tục nấng ná lại lâu. Chỉ là vừa nãy nhìn thấy anh một mình rời khỏi bàn, cả người Thành Hàn Bân cứ như ma xui quỷ khiến mà vô thức đi theo anh.

Cậu vuốt nhẹ vành tai người lớn hơn, khẽ hỏi.

"Tối nay ra ngoài ăn nhé?"

Chương Hạo định gật đầu thì bỗng sực nhớ điều gì.

"Anh quên mất, chiều nay tan làm anh phải cùng sếp Lưu đi gặp đối tác."

Thành Hàn Bân bĩu môi, rõ ràng đang không vui nhưng lại là chuyện công việc nên cậu chẳng thể nói được gì. Chương Hạo bảo chờ Thành Hàn Bân hoàn thành xong dự án sẽ suy tính tiếp chuyện cả hai, dự án đã sớm hoàn thành trót lọt, bây giờ lại đến lượt anh bận rộn. Nhìn anh mấy ngày nay chạy tới chạy lui, hết gặp người này đến người khác, Thành Hàn Bân xót.

"Đi xã giao cũng phải ăn uống đầy đủ. Tối em nấu cơm chờ anh, nếu lỡ về mà anh đói thì có thể ăn."

Chương Hạo tủm tỉm gật đầu.

"Gặp mặt ở đâu? Em đưa anh đi."

Chương Hạo không do dự nói ra địa điểm để người kia yên tâm, sau đó mới nói thêm.

"Nhưng mà anh cùng sếp Lưu sẽ đi xe của đối tác. Hàn Bân không đưa anh đi được rồi."

"Khi về thì sao?" Thành Hàn Bân không rõ từ khi nào mình đối với Chương Hạo lại sinh ra cảm giác bảo bọc xen lẫn chiếm hữu có phần thái quá như vậy. Thành Hàn Bân ý thức được chuyện này nhưng không cách nào sửa được, rõ ràng lúc mới quen nhau cậu có như vậy đâu.

Chương Hạo nhận ra suy nghĩ của người kia, bật cười trêu chọc. Chính anh cũng rất tận hưởng sự quan tâm đặc biệt mà đối phương dành cho mình.

"Khi về anh sẽ tự bắt xe. Trước đó anh sẽ nhắn tin cho em mà. Anh còn lớn hơn em đó nhé, không phải lo cho anh." Chương Hạo híp mắt, ôm lấy gương mặt người kia mà dỗ dành.

shb + zh | lạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ