11. lưu luyến

234 38 10
                                        

"Nhóc Hạo lưu luyến hòn đảo này, lưu luyến sự dịu dàng của thằng Bân."

/zh/

Hôm nay thằng Bân theo mẹ nó đi sắm đồng phục mới. Còn tận một tháng nữa mới vào năm học, thằng Bân chả hiểu mẹ nó vội thứ gì mà đã dắt nó đến dì may đồ ở gần bến tàu để mua quần áo mới. Thật ra thì chuyện này cũng chẳng có gì để bất mãn, chỉ có điều hôm nay nó đã mất toi một buổi sáng để đi chơi với nhóc Hạo. Thằng Bân để dì ở tiệm may đo quần áo cho mình mà trong lòng bồn chồn không yên, chẳng biết nhóc Hạo không thấy nó đến thì có buồn không nữa.

Một mình nhóc Hạo đã đủ khiến thằng Bân đau đầu rồi, ai ngờ sau khi mua đồng phục xong, thằng Bân còn đau đầu hơn. Rõ ràng nó mới mười tuổi, tay chân bé chút xíu, mẹ thằng Bân lại mua cho nó bộ quần áo quá cỡ rộng thùng thình. Nó nhìn ống tay áo đủ để nhét vừa hai cánh tay của mình lẫn ống quần dài lết đất mà nhăn nhó. Thằng Bân oan ức nhìn mẹ mình.

"Con mặc không vừa."

"Chẳng mấy chốc là vừa ấy mà, con nít lớn nhanh lắm. Sau này cao lên là vừa đẹp, đỡ tốn công phải mua đồ mới." Mẹ thằng Bân vẫn cho là đúng, hài lòng nhìn nhóc con của mình lọt thỏm giữa đống quần áo.

"Làm sao mà lớn nhanh như vậy được." Thằng Bân giống hệt ông cụ non mà cười khổ.

"Chịu khó ăn uống nhiều vào. Thế Bân không muốn lớn nhanh à?"

Nghe mẹ mình hỏi vậy, thằng Bân bỗng ngây ra. Dĩ nhiên là muốn rồi. Hiện tại nó vô cùng muốn lớn thật nhanh, lúc ấy nó sẽ cao ơi là cao, còn khỏe nữa, có như vậy mới có thể bảo vệ được nhóc Hạo. Nó còn phải lớn để đi học đại học cùng em nữa cơ mà. Thằng Bân nghĩ đến đây bỗng thấy lời nói của mẹ mình cũng hợp lý ra phết, thế là chịu thỏa hiệp mặc mấy bộ đồng phục vừa được mua cho.

Đạt được mục đích ngày hôm nay, thằng Bân không muốn dây dưa thêm ở cái nơi toàn là vải vóc này nữa. Nhưng mẹ nó lại chẳng nghĩ như vậy, cứ mải mê chuyện trò với dì chủ tiệm. Thằng Bân ngồi nghe mà chán muốn chết, nó còn nhóc Hạo đang chờ ở nhà nữa kia, nào dư dả thời gian để mà ngồi ngốc ở đây. Thế là thằng Bân vội thưa người lớn rồi chạy đi trước.

Thằng Bân đang vội, bỗng thấy phía xa có chuyện gì mà đông đúc quá. Nó thả chậm bước chân, dáo dác nhìn về phía đám người. Hóa ra là có tàu cập bến. Nó sinh ra trên đảo, đây cũng chẳng phải chuyện ngày một ngày hai, thằng Bân thấy đã quen. Tàu ra vào đảo này hầu hết là chở người dân trên đảo vào đất liền làm việc chứ hiếm khi có ai từ nơi khác ghé tới đảo này. Thằng Bân không quan tâm nữa, cất bước đi tiếp.

Bỗng giữa đám người, vóc dáng cao gầy nổi bật thu hút sự chú ý của thằng Bân. Là một người đàn ông vẫn còn khá trẻ, có điều trên người lại mặc tây trang cùng giày da cực kỳ trang trọng, khác hẳn với những người còn lại, vừa nhìn liền biết không phải dân ở đây. Thằng Bân có chút tò mò nên nhìn người kia lâu hơn một chút, thấy người đàn ông cầm túi da cất bước rời đi, thằng Bân cũng không tiếp tục nhìn nữa mà đi theo hướng nhà mình. Thằng Bân định về nhà bỏ quần áo mới mua được rồi mới ghé nhà bà Điền để tìm nhóc Hạo. Xong xuôi mọi chuyện thì cũng đã sắp đến giờ cơm trưa, thằng Bân vui vẻ nhảy chân sáo sang gặp nhóc Hạo, tiện thể cọ cơm nhà bà Điền một hôm.

shb + zh | lạcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ