Q.1 - C.13 - NẠP LAN KHUYNH KHÔNG MỘT KHẮC YÊN TĨNH

6.5K 198 1
                                    

Cung thị nhíu mày, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng vẫn không nói, chỉ lặng lẽ thở dài một tiếng, nữ nhân mà, có lẽ người quan tâm mình vẫn là chính mình thôi

Thời điểm Nạp Lan Tĩnh từ trong phòng Cung thị đi ra, đã sớm không còn thấy bóng dáng Nạp Lan Khuynh quỳ ở đó nữa, nàng âm thầm cười, chắc nàng ta đã vội vã trở về để chuẩn bị rồi không chừng. Nàng nhớ rõ kiếp trước nàng ta đã cố gắng hết sức mà.

"Sao lại có gió lớn vậy chứ! Tiểu thư người mau trở về thôi" Lưu Thúy đi theo phía sau Nạp Lan Tĩnh, không biết vì sao nàng dừng lại, nhưng thời tiết bỗng nhiên lại biến đổi thất thường, bầu trời âm u, từng đợt gió mang theo hơi nước quét qua, những đám mây trắng bỗng nhiên bị ép xuống dưới, thế chỗ là những đám mây xám xịt, nên ra sức thúc giục.

"Được" Nạp Lan Tĩnh nhìn thời tiết bỗng nhiên thay đổi này, rụt cổ lại, nhanh chóng bước chân trở về. Nhưng trong lòng nàng không ngừng suy nghĩ, Nạp Lan Khuynh sáng nay nhất định quỳ ở nơi này không chịu rời đi, không chỉ làm cho lão phu nhân tới đây, mà còn lôi kéo cả Nạp Lan Diệp Hoa. Uổng công nàng cho mình thông minh, lúc ấy hạ nhân vây bên ngoài đông như vậy, đột nhiên không gian lại yên tĩnh, tất nhiên là do Nạp Lan Diệp Hoa đã trở về, nàng ngàn tính vạn tính, nhưng đúng là nàng vẫn còn xem nhẹ vị trí Nhị di nương trong lòng Nạp Lan Diệp Hoa, hoặc có thể nói nàng đã xem nhẹ vị trí Nạp Lan Khuynh trong lòng hắn.

Sau khi Nạp Lan Tĩnh về phòng không bao lâu, bên ngoài cuồng phong nổi lên, từng đợt từng đợt nặng đề quật vào cửa sổ phòng, mỗi âm thanh đều làm cho người ta hoảng sợ.

"Tiểu thư, khí trời hôm nay thật sự là quái dị a!" Anh Đào ngồi ngây ngốc trong phòng, nàng ta thật sự không chịu nổi không khí nặng nề này, đi đến bên cạnh Nạp Lan Tĩnh, nhìn chiếc khăn tay mà nàng đang thêu từng mũi từng mũi.

Trên mặt khăn thêu là một rừng trúc, sâu trong rừng trúc là một dòng suối nhỏ như đang chảy róc rách, bên cạnh dòng suối có một gian nhà cỏ, ống khói bếp lượn lờ từng ngụm khói, non xanh nước biếc, mây trôi nước chảy hết sức sinh động, thật đúng là kỹ thuật thêu đã đến cảnh giới cực cao.

"Tiểu thư thêu khăn tinh xảo như vậy, làm sao có ai dám dùng được chứ" Anh Đào than vãn, tiểu thư giống như tiên nữ vậy, bất luận chuyện gì, đều đạt đến độ hoàn mỹ không chỗ nào có thể soi mói được.

"Nha đầu ngươi đó, một chút cũng không yên được, tương lai nếu có phu quân, thì nam nhân nào có thể chịu được ngươi chứ" Nạp Lan Tĩnh cười, tay cầm kim lên xuống liên tục, gió bên ngoài cũng dần dần nhỏ lại

"Tiểu thư, người lại giễu người ta nữa rồi" Anh Đào bĩu môi, như có chút hờn giận, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng chu ra.

"Thời tiết ngày mai khẳng định sẽ vô cùng tốt" Nạp Lan Tĩnh không biết vì sao trong lòng nàng lại nghĩ đến những lời này, tựa hồ như áp lực nhiều năm nay, rốt cuộc cũng có cơ hội để tống ra ngoài.

Quả nhiên không sai, ngày hôm sau vô cùng sáng lạng, vạn dặm không mây, đúng là thời tiết tốt để đi chơi a.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Nạp Lan Tĩnh liền chuẩn bị xuất môn.

[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ