"Nhị di nương có trở ngại gì không?" Nạp Lan Diệp Hoa đứng lên, thấy đại phu ra liền hỏi.
"Tạm thời thì không có gì đáng ngại, may mắn là vị di nương này ngửi mùi xạ hương không nhiều lắm, bằng không đứa nhỏ trong bụng cũng không thể bảo trụ được, nếu quý phủ có người yêu thích mùi xạ hương này, mong rằng không nên đứng quá gần di nương, thứ này không thích hợp cho phụ nữ có thai!" Đại phu cúi người, dựa theo phân phó của Nhị di nương mà nói lại.
"Được, lui xuống lấy thưởng đi!" Nạp Lan Diệp Hoa phất phất tay, để đại phu lui xuống, bất giác cầm lá thư lên xem lại.
"Hừ! Kiểm tra trên thân ả cho ta!" Nạp Lan Diệp Hoa đột nhiên giận dữ, chỉ vào Ngũ di nương nói, mọi người sửng sốt, không hiểu cho nên nhìn Nạp Lan Diệp Hoa.
"Lão gia!" Hạ nhân kiểm tra trên người Ngũ di nương, thấy một túi hương thêu hoa sen liền trình lên.
"Đại phu vẫn còn chưa đi xa, mau đưa cái này cho hắn nhìn qua!" Nạp Lan Diệp Hoa nghiêm mặt, mọi người thấy sắc mặt Nạp Lan Diệp Hoa như vậy thì khó hiểu, nhưng cũng không dám đi vào trong nhìn xem Nhị di nương.
"Lão gia, đại phu nói là trong này có vẻ như chứa xạ hương!" Một lát sau, một nha đầu cầm túi hương tiến vào bẩm báo Nạp Lan Diệp Hoa.
"Lão gia, oan cho thiếp!" Ngũ di nương quỳ trên mặt đất, nước mắt chảy đầy mặt.
"Ngươi nhìn cái này đi!" Nạp Lan Diệp Hoa lấy thư ném vào trên mặt Ngũ di nương, Nạp Lan Tĩnh thấy nội dung thư lập tức cả kinh, tuy rằng có người cố ý giả mạo chữ viết, nhưng phong cách viết kia, nếu nhìn kỹ, rốt cuộc vẫn có thể nhìn ra chữ nhỏ kiểu hoa mai tự, Ngũ di nương khi viết chữ cũng có thói quen riêng, chữ viết đầu tiên ở mỗi câu luôn lớn hơn các chữ còn lại, nếu có người để ý tự nhiên sẽ biết được, là do Nạp Lan Tĩnh sau khi tỉnh lại liền thăm dò thói quen của các chủ tử trong phủ nên biết được.
"Lão gia, oan cho thiếp lắm!" Thân mình Ngũ di nương run lên, sắc mặt càng kém.
"Đem hà bao này cùng với thư tín đưa đến phủ thị lang đi, Ngũ di nương này không thể lưu lại được!" Nạp Lan Diệp Hoa nói xong, trong lòng dĩ nhiên cũng có tính toán.
"Lão gia, oan cho thiếp, lão gia!!!" Ngũ di nương còn muốn nói cái gì, nhưng lại bị gia đinh nhanh chóng lôi đi.
Ngũ di nương vừa đi vừa kêu, nhưng Nạp Lan Tĩnh lại có thể nhìn thấy ý cười trong đáy mắt nàng, đúng vậy...là ý cười, mặc dù nàng che dấu rất tốt, nhưng vẫn bị Nạp Lan Tĩnh nhìn thấy.
Lão phu nhân ở một bên cũng không dám nói lời nào, thư tín này do bà ta phân phó Nhị di nương sai người mang đi, nhưng không phải là đưa cho Triệu Lục, hôm nay...người thay đổi mà thư cũng đã thay đổi. Nghĩ như vậy lão phu nhân có chút run lên, nghĩ đến màn huyết tinh vừa rồi, thân mình lại suýt nữa đứng không vững.
Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, nàng không sợ màn xảy ra vừa rồi, màn đó...bất quá cũng chỉ là thủ đoạn cố ý làm lòng người kinh sợ của Nạp Lan Diệp Hoa mà thôi, người mà lão phu nhân sai đưa thư đi cũng do nàng thay đổi, nhưng ai là người tráo thư? Xạ hương trên người Nhị di nương rốt cuộc lại là chuyện gì? Có thật sự là do Ngũ di nương làm không? Vì sao nàng ta phải làm như vậy, vì sao cố ý rời đi? Nàng suy nghĩ rất nhiều về ý cười giấu nơi đáy mắt Ngũ di nương, chẳng lẽ....
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1
RomanceThể loại: trọng sinh, cổ đại, HE Nguồn: tangthuvien.com - Converter: Rich92 Vì sự cố máy móc nên mình đã ngưng edit truyện từ năm 2018 và sau vài năm quay lại với truyện thì truyện đã được các bạn editor của nhà khác edit hoàn tất, nên mình sẽ không...