"Dạ" Nha hoàn lui xuống, tùy ý để Lưu Châu nằm đó, Cung thị có chút không đành lòng, vừa muốn mở miệng liền bị Nạp Lan Tĩnh kéo lại.
"Tiện tỳ kia rốt cuộc cũng là người trong viện của ngươi, lại không hiểu quy củ như vậy, ta thật không biết ngày thường ngươi dạy dỗ nàng ta như thế nào nữa?" Lão phu nhân bực dọc mở miệng, mặc dù bà ta đã nhiều lần gây khó dễ cho Cung thị, tuy cũng không đạt được cái gì, nhưng bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định.
"Chuyện gì đang xảy ra đây? Nhanh lấy thảm đến đây, muốn đông chết người hay sao?" Cung thị còn chưa kịp phản ứng, liền nghe được âm thanh hô to của Nạp Lan Diệp Hoa vang lên trong viện, vừa nghĩ đến thì đã thấy người chạy tới.
"Mau mời đại phu lại đây nhanh lên" Nạp Lan Diệp Hoa cũng không để ý nhiều việc, ôm Lưu Châu vào bên trong, thấy mọi người ngồi ở đây, đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức định thần lại.
"Mau lấy nước ấm lên đây, đem quần áo để thay vào, đừng để người bị phong hàn" Nạp Lan Diệp Hoa phân phó nha hoàn trong viện Nhị di nương, rồi liền ôm Lưu Châu bỏ vào bồn tắm. Tuy ở đây là sân viện Nhị di nương, hắn làm như vậy thì không thể nghi ngờ là đánh vào mặt Nhị di nương, nhưng khi nhìn đến vẻ mặt xanh mét của Lưu Châu, thì hắn cũng bất chấp.
Mọi người lại thêm một trận bận rộn nữa, chờ đem Lưu Châu dàn xếp ổn thỏa, rồi cho nàng ta uống canh gừng. Mọi người mới được hòa hoãn. Lưu Châu tạm thời được an vị trên tháp thượng trong phòng Nhị di nương, bởi vì bên ngoài đang mưa, sợ Lưu Châu bị khí lạnh xâm nhập, nên vẫn chưa đưa nàng ta về lại phòng của chính nàng.
"Lão gia, nô tỳ đáng chết" Lưu Châu hoàn hồn, liền đứng dậy hành lễ, trong mắt còn vươn theo giọt lệ.
"Ngươi đang làm gì vậy?" Nạp Lan Diệp Hoa mặc dù cau mày, nhưng chưa nghe ra ý tứ trách cứ nào, mắt thấy sắc mặt Lưu Châu còn xanh xao, trong lòng hắn rất đau.
"Nàng ta suýt nữa hại đứa nhỏ của Nhị di nương khó có thể bảo toàn, đương nhiên đáng chết" Lão phu nhân ngồi trên mép giường của Nhị di nương nhìn cảnh tượng này tự nhiên thấy không được, thân mình Nhị di nương không tốt, nay lại động thai khí, hắn tiến tới lại không thèm nói nửa câu với Nhị di nương, chỉ có lo lắng cho hồ ly tinh kia.
"Ngươi không sao chứ?" Nạp Lan Diệp Hoa sửng sốt, nhìn sắc mặt Nhị di nương có chút tái nhợt, hồi tưởng lại những việc trong quá khứ, trong lòng cũng có vài phần áy náy.
"Làm lão gia phải lo rồi, thiếp không sao!" Nhị di nương gượng cười nhẹ nhàng, nhìn Nạp Lan Diệp Hoa đang kéo tay Lưu Châu, đáy mắt thoáng buồn, liền không muốn nói gì thêm.
Lưu Châu nhất thời buông tay Nạp Lan Diệp Hoa ra, mặt chuyển tới một bên, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên đất, khóc không ra tiếng, làm cho người ta cũng thấy đau lòng.
"Phu nhân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?" Nạp Lan Diệp Hoa nhất thời tiến thoái lưỡng nan, cả hai người đều có vị trí trong lòng hắn, nên lấy hay nên bỏ thật là làm khó hắn, nhưng hắn cũng không thể thiên vị ai, rốt cuộc, trong lòng hắn, Cung thị cũng là dạng người đoan chính, nên liền hỏi Cung thị.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1
RomanceThể loại: trọng sinh, cổ đại, HE Nguồn: tangthuvien.com - Converter: Rich92 Vì sự cố máy móc nên mình đã ngưng edit truyện từ năm 2018 và sau vài năm quay lại với truyện thì truyện đã được các bạn editor của nhà khác edit hoàn tất, nên mình sẽ không...