"Nga? Mau cho nàng vào đi!" Cung thị liếc nhìn Nạp Lan Tĩnh một cái, không biết Tứ di nương đến đây làm gì, tuyết rơi cả ngày nay đã thành một lớp dày, phần lớn nhóm chủ tử đều không muốn đi ra ngoài.
"Đại tiểu thư, không tốt, không tốt!" Tứ di nương vào phòng liền khóc lên, không kịp quét tuyết trên chân liền quỳ xuống
"Ngươi làm gì vậy, mau đứng lên đi!" Cung thị cả kinh, vội vàng buông đũa, đứng dậy kéo Tứ di nương lên.
"Phu nhân, không tốt, Ngọc nhi nàng...nàng...!" Tứ di nương khóc thảm, nói cũng đứt quãng, làm cho người ta nghe không rõ đến tột cùng nàng muốn nói gì.
"Phu nhân, thiếp!" Tứ di nương thở một hơi nói, "Qua hết buổi trưa, trong viện vẫn còn người qua lại, thiếp liền đi ra ngoài một hồi, ai ngờ lúc trở về lại không thấy Ngọc nhi, bọn hạ nhân đều không nhìn thấy, thiếp bắt đầu nghĩ do nàng ham chơi nên không để ý, nhưng ai biết đến hết ngày rồi mà vẫn chưa thấy trở về. Thiếp sai người đi tìm nàng, nhưng đến bây giờ vẫn không tìm được nàng, nàng chỉ là một tiểu nha đầu có thể chạy được đến nơi nào chứ, thiếp sai người hỏi thị vệ gác cửa, bọn họ đều nói Ngọc nhi không có xuất môn, thiếp đã không còn cách nào nên mới đến tìm phu nhân tiểu thư!" Tứ di nương vừa nói vừa khóc, chỉ mới qua giữa trưa một chút, Ngọc nhi không ra phủ, sao lại tìm không ra người.
"Cái gì?" Cung thị cả kinh, buổi chiều còn nói trong phủ còn có thể xảy ra chuyện không may, không nghĩ tới lại là nàng, Cung thị lắc lắc đầu, đem ý tưởng này vứt ra khỏi đầu, chỉ hi vọng là Ngọc nhi ham chơi thôi.
"Ngươi đừng vội, Ngọc nhi nhất định không có việc gì!" Cung thị gọi người tiến vào, lệnh cho tất cả mọi người trong phủ xuất động tìm Ngọc nhi, lại lệnh Lý ma ma đi bẩm báo Nạp Lan Diệp Hoa cùng lão phu nhân.
"Thiếp... tạ phu nhân!" Tứ di nương phúc thân, vừa mới lau nước trên mặt thì mắt lại tràn đầy nước.
"Ngươi nghĩ thoáng chút, có lẽ lúc này Ngọc nhi đã trở về rồi, ta cùng ngươi đi nhìn một cái!" Cung thị nói xong liền cầm áo choàng cùng Tứ di nương đi ra ngoài.
"Mẫu thân, nữ nhi đi cùng người!" Nạp Lan Tĩnh nói xong cũng liền đứng lên, chỉ hi vọng hết thảy đều chỉ là trùng hợp, Ngọc nhi nhất định bình an vô sự, nhưng tâm sự lại nặng nề, luôn có một loại dự cảm bất an
"Con ăn trước vài thứ đi, một lát sau tìm được Ngọc nhi thôi!" Cung thị tuy rằng sốt ruột, nhưng cũng đau lòng cho nữ nhi của mình nhất, chính mình không sao, nhưng không thể để nữ nhi của mình đi theo chịu đói được!
Nạp Lan Tĩnh gật gật đầu, liền không nói gì nữa, chờ Cung thị vừa rời khỏi liền lặng lẽ phân phó vài câu bên tai Thu Nguyệt, nàng thở dài, chỉ hi vọng Ngọc nhi không có mặt ở phía sau núi giả, chỉ hi vọng hết thảy đều là tự nàng lo lắng.
*********
Mà tại đầu bên kia, Tam di nương về tới trong viện, sắc mặt liền âm trầm đáng sợ, "Tô ma ma, ngươi nói ai sẽ là người muốn hãm hại ta?"
"Di nương, lúc này thực kỳ quái, là ai có thể đi vào sân di nương, trộm được đồ của di nương?" Tô ma ma buồn rầu, rốt cuộc trong viện Tam di nương đều là người của mình, hơn nữa các nàng đều có nhược điểm mình nắm trong tay, quả quyết không dám làm chuyện phản bội chủ tử này
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1
RomanceThể loại: trọng sinh, cổ đại, HE Nguồn: tangthuvien.com - Converter: Rich92 Vì sự cố máy móc nên mình đã ngưng edit truyện từ năm 2018 và sau vài năm quay lại với truyện thì truyện đã được các bạn editor của nhà khác edit hoàn tất, nên mình sẽ không...