"A..." Âm thanh thở gấp của Lưu Châu càng tăng nhanh, làm cho Nạp Lan Diệp Hoa thật không biết phải làm gì cho đúng.
"Được lắm, cũng không phải chỉ có mấy người các ngươi là thấy được, ở đây còn có người nào đã chứng kiến qua, đều kêu lên hết đi, hỏi cho cẩn thận vào" Lão phu nhân rốt cuộc là đã tức giận rồi, vì trong lòng bà ta chỉ tín nhiệm mỗi Nạp Lan Khuynh.
"Hồi tổ mẫu, còn có nha đầu bên người di nương là Phiêu nhi cùng Phiến nhi, các nàng đều ở đây, cũng đều có thể chứng minh lời nói của con là đúng sự thật" Nạp Lan Khuynh vừa rồi còn ủy khuất khóc nức nở, nay nghe lão phu nhân xong liền lập tức ngừng khóc.
"Lão phu nhân, người không cần tìm đâu, đều là lỗi của nô tỳ, là do nô tỳ gây ra hết" Lưu Châu cúi mặt, từng giọt nước mắt rớt xuống.
"Sao chỉ có hai nha đầu của Nhị di nương ở đó được, còn nha đầu của Lưu Châu ở đâu?" Tứ di nương tự nhiên cũng có thể hiểu được, thông phòng rốt cuộc cũng không có địa vị gì, chỉ xứng là một nha đầu thô sử, ngày thường chỉ biết làm việc nặng, nhưng Lưu Châu lại có thể dạo sân, tự nhiên là có mang người bên mình.
"Hồi Tứ di nương, nô tỳ....nô tỳ...chỉ có một mình" Lưu Châu khó khăn mở miệng, Nạp Lan Diệp Hoa muốn đỡ Lưu Châu lên tháp thượng nghỉ ngơi, nhưng mỗi lần tay hắn chạm vào người nàng, là mỗi lần hô hấp của Lưu Châu lại trở nên dồn dập.
"Nga? Như vậy là sao, chỉ có nha đầu của Nhị di nương thôi sao!" Tứ di nương cố ý kéo dài âm thanh, làm cho người ta có thể cảm nhận rõ ràng nguyên nhân trong này.
"Nơi này là chỗ để ngươi nói chuyện sao?" Lão phu nhân hờn giận trừng mắt liếc Tứ di nương, trong lòng âm thầm chửi mắng, hôm nay ngay cả một Tứ di nương mà cũng không an phận rồi.
"Mẫu thân, lời này của Tứ di nương đều là sự thật" Cung thị nghĩ thấy tình thế cũng rõ ràng rồi, nay mọi người đều nhìn đến Nhị di nương, chẳng lẽ nàng lại có thể bàng quang.
"A" Hô hấp của Lưu Châu càng lúc càng lớn, đáy mắt Nạp Lan Diệp Hoa trong trẻo nhưng lạnh lùng, tay hắn không ngừng di động, tựa hồ như phát hiện được cái gì đó, sắc mặt cũng trở nên khó coi, đột nhiên hắn cởi trung y của Lưu Châu ra, chỉ thấy trên lưng, trên cánh tay nàng ta toàn dấu vết xanh xanh tím tím, có vết còn bị chảy máu, rõ ràng là đã bị người ta vắt nhéo thẳng tay. Ánh mắt Nạp Lan Diệp Hoa càng trở nên lạnh lùng hơn.
"Lão gia, không liên quan đến Nhị di nương, là do nô tỳ không cẩn thận, Nhị di nương chưa từng động tay động chân gì với nô tỳ hết" Lưu Châu cuống quýt cầm áo kéo lên, tuy nói trong phòng chỉ có một mình Nạp Lan Diệp Hoa là nam nhân, nhưng rốt cuộc nàng ta vẫn không có thói quen để nửa thân trần trước mặt mọi người. Sắc mặt Lưu Châu kích động, cơ hồ lời nói vừa thốt ra là theo bản năng, lại vô tình đổ thêm hương vị vào cục diện hiện nay
"Là người nào? Là người nào đã hạ thủ, thật sự là độc ác a!" Tứ di nương khoa trương hô lên, vết thương trên người Lưu châu rốt cuộc cũng làm cho người ta có chút sợ hãi, ngày thường tuy các chủ tử cũng trút giận lên các nha đầu, nhưng cũng chưa ai từng nặng tay như vậy.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1
RomanceThể loại: trọng sinh, cổ đại, HE Nguồn: tangthuvien.com - Converter: Rich92 Vì sự cố máy móc nên mình đã ngưng edit truyện từ năm 2018 và sau vài năm quay lại với truyện thì truyện đã được các bạn editor của nhà khác edit hoàn tất, nên mình sẽ không...