"Thôi, thân người ngươi không tốt, mau đứng lên đi!" Nạp Lan Diệp Hoa thở dài, nhưng vẫn đỡ Nhị di nương đứng lên, có lẽ thời điểm nữ nhân biểu đạt tình yêu của chính mình thì sẽ làm cho nam nhân có niềm vui bất ngờ.
"Ta muốn hỏi ngươi một câu, chuyện của Lưu Châu có phải do ngươi làm hay không?" Nạp Lan Diệp Hoa nghĩ nghĩ, nhưng vẫn đem nghi vấn trong lòng mình hỏi ra, có lẽ giờ khắc này trong lòng hắn vẫn cảm thấy, bất luận tin hay không tin, chính hắn cũng đã tha thứ cho nàng.
"Lão gia, đó là Khanh nhi yêu lão gia!" Nhị di nương không trả lời, dùng đôi mắt chứa đầy nước mắt nhìn Nạp Lan Diệp Hoa
"Thì ra là vậy à!" Trong lòng Nạp Lan Diệp Hoa căng thẳng, giống như thở dài một hơi nhẹ nhõm, nhìn nàng mang vẻ mặt lê hoa đái vũ, nhưng vẫn còn luyến tiếc, giống như luyến tiếc Cung thị, chỉ cần Cung thị có một nữa nhu tình giống Nhị di nương, chính hắn cũng sẽ sủng nàng giống như trước. Nhưng chung quy hắn vẫn không rõ, thời điểm khi hắn đánh đồng Cung thị cùng Nhị di nương, hắn lại quên một điểm, đó là hắn không hề yêu Cung thị
"Lão gia, Lưu Châu dù có được sủng ái như thế nào thì bất quá cũng chỉ là thông phòng, trong tương lai nếu sinh con dưỡng cái, cũng chỉ có thể nâng lên thành di nương, mà thiếp thì bất đồng, lão gia cùng lão phu nhân đều từng nhiều lần đề cập qua muốn nâng Khanh nhi lên làm quý thiếp, tương lai sẽ lên làm bình thê, cho dù không có danh phận thì như thế nào? Thiếp có được sự quan tâm của lão gia cùng lão phu nhân, còn cảm thấy có cái gì chưa đủ sao? Vả lại, Lưu Châu bất quá cũng chỉ được sủng ái vài ngày, thiếp sẽ không vì nàng ta được sủng ái mà so đo cùng với một nha đầu. Nếu nói thiếp ghen tị, xác thực thiếp cũng có ghen tị, thiếp ghen tị phu nhân nhận thức lão gia sớm hơn thiếp, ghen tị phu nhân có thể trước mặt lão gia mà lớn tiếng, ghen tị vì phu nhân là tâm của lão gia!" Nhị di nương đã sớm lệ rơi đầy mặt. Quả quyết là nàng không nghĩ ra được những lời này, bất quá đều là Nạp Lan Khuynh chỉ giáo.
Một câu phu nhân là tâm của lão gia, như là đem tình cảm bị áp chế nhiều năm phóng thích ra ngoài, rốt cuộc vẫn là thật sự, "Aiz!" Nạp Lan Diệp Hoa không biết nói gì thêm, trong lòng cũng ngẫm lại, nhiều năm qua như vậy, tuy rằng không có nâng vị cho Nhị di nương, nhưng thực tế vẫn theo tiêu chuẩn của quý thiếp mà đối xử, quả quyết không như các tiểu nha đầu chỉ được sủng ái vài ngày.
"Ngươi chịu ủy khuất rồi!" Nạp Lan Diệp Hoa vỗ vỗ bả vai Nhị di nương, Nhị di nương lập tức khóc thành tiếng, nhìn nàng khóc đến không thở ra hơi, Nạp Lan Diệp Hoa thật không đành lòng, "Cẩn thận cái bụng!" Không đề cập đến cái bụng thì thôi, nói ra thì Nhị di nương càng khóc lợi hại hơn.
Đêm dài từ từ trôi, hai người tuy không làm được cái gì, nhưng cũng ôm nhau ngủ.
"Lão gia...lão gia...đừng rời khỏi Khanh nhi!" Nửa đêm, Nhị di nương đột nhiên thất thanh la to, như đang gặp ác mộng, ánh mắt nhắm chặt, tay gắt gao túm chặt chăn.
"Khanh nhi, Khanh nhi!" Nạp Lan Diệp Hoa bừng tỉnh, nhìn Nhị di nương như vậy vội vàng lay tỉnh nàng ta, nhưng Nhị di nương vẫn nhắm mắt thật chặt, không tỉnh lại, sau đó lại chậm rãi thở đều đều tựa như đã được bình tĩnh, Nạp Lan Diệp Hoa thấy thế cũng yên tâm, nên nằm xuống ngủ tiếp
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1
RomanceThể loại: trọng sinh, cổ đại, HE Nguồn: tangthuvien.com - Converter: Rich92 Vì sự cố máy móc nên mình đã ngưng edit truyện từ năm 2018 và sau vài năm quay lại với truyện thì truyện đã được các bạn editor của nhà khác edit hoàn tất, nên mình sẽ không...