Q.2 - C3.1 - NGƯỜI PHÍA SAU MÀN

3.3K 97 3
                                    

"Đại tỷ!" Vẻ mặt Nạp Lan Ninh mờ mịt, quần áo vẫn bị Tam di nương lôi kéo như trước.

"Thất thần làm gì nữa, còn không mau kéo Tam di nương ra!" Nạp Lan Diệp Hoa bên cạnh lộ vẻ mặt vội vàng, giống như sắp sửa lộ ra một bí mật gì đó.

"Tiện phụ, ngươi tiện phụ! Còn không mau đền mạng cho nữ nhi của ta!" Tứ di nương bên cạnh không dễ dàng buông tha, bị người kéo qua sang một bên nhưng chân vẫn đá như cũ, hi vọng xa vời dựa vào sức lực của mình để đòi lại công đạo cho nữ nhi.

"Chờ đã! Tam di nương có cần phải làm cái gì hay không?" Nạp Lan Tĩnh cố gắng không cho Tam di nương lui ra ngoài, nhưng Tam di nương chỉ là che mặt không nói một câu.

"Tĩnh nhi! Không được hồ nháo!" Lần này mở miệng răn dạy không phải Nạp Lan Diệp Hoa mà là Cung thị, nàng gắt gao lôi kéo Nạp Lan Tĩnh ra ngoài, không có nàng xuất đầu.

"Mẫu thân, nếu chuyện này không dính gì đến Tam di nương thì nhất định là có quan hệ với Nạp Lan Ninh kia!" Vẻ mặt Nạp Lan Tĩnh kiên quyết, giống như nhất định không bỏ qua.

"Đứa nhỏ này sao ngươi lại không chịu nghe lời chứ?" Hốc mắt Cung thị có chút đỏ, nàng thật vô cùng hy vọng nữ nhi có thể thông cảm với khổ tâm của chính mình, nhưng rốt cuộc nàng không thể nói gì cả.

"Mẫu thân, là Nạp Lan Ninh giết tam muội, mẫu thân... tam muội chết quá oan uổng!" Nạp Lan Tĩnh không biết vì sao ngay cả Cung thị cũng đều che chở cho Tam di nương như vậy, không biết đến tột cùng Tam di nương kia là thần thánh phương nào, nhưng là trận kịch này vốn không có người thắng, chẳng qua là có thể dò ra vài thứ!

"Nạp Lan Ninh! Thì ra là tiện nhân ngươi!" Tứ di nương vừa nghe Nạp Lan Tĩnh nói Nạp Lan Ninh là hung thủ, mắt như phát hỏa, nhìn chằm chằm Nạp Lan Ninh, đối với lời nói của Nạp Lan Tĩnh không hề có nửa điểm nghi ngờ.

"Đại tỷ, ta không có!" Hiện tại Nạp Lan Ninh mới có phản ứng, đại tỷ của nàng ở nơi này nói nàng là hung thủ giết người, nàng mở thật to mắt ra nhìn, tựa hồ như không thể tin được, đại tỷ ngày thường ôn hòa là thế, nhưng bây giờ lại muốn hãm hại nàng, đưa nàng vào chỗ chết!

"Ngươi có! Ngươi ghi hận ngày đó Ngọc muội muội từng nói sẽ đưa ngươi đi làm ni cô, ngươi lo lắng, ngươi ghi hận, ngươi trộm cây trâm của di nương ngươi giết bọn họ!" Nạp Lan Tĩnh thoát khỏi tay Cung thị, như là vô cùng đau lòng chỉ trích Nạp Lan Ninh, "Nàng có nhỏ, lúc trước nàng chỉ vô ý nói như vậy, huống chi nàng đã bị trừng phạt, tuổi ngươi còn nhỏ mà tâm địa ngoan độc, ngươi như vậy mà làm hại nàng! Ngươi là người hay rắn rết vậy!"

"Đại tỷ, ta không có, ta thật sự không có!" Nạp Lan Ninh lắc đầu không ngừng, động tác này của nàng ngày thường thật có vẻ ngốc ngốc đáng yêu, nhưng hôm nay để người khác nhìn thấy còn cảm thấy lạnh gáy.

"Ngươi có!" Nạp Lan Tĩnh mạnh mẽ đi đến bên cạnh Tô ma ma, từ trên tay Tô Tráng kéo ra một mảnh vải màu hồng nhạt, "Ta nhớ rõ váy của ngươi cũng có màu này!" Nạp Lan Tĩnh hạ mí mắt, đảo ánh mắt qua trên người mỗi người ở đây.

"Thật vớ vẩn! Ninh nhi chỉ là một tiểu cô nương làm sao có thể hạ thủ với một nam nhân cường tráng như vậy!" Nạp Lan Diệp Hoa hừ lạnh một câu, trong lòng tự nhiên không tin

[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ