Q.2 - C1.1 - SÁT KHÍ NGÀY TUYẾT

3.7K 87 4
                                    

"Đại tiểu thư, phu nhân không có việc gì chứ?" Tứ di nương cùng Lưu Châu đều đến đây, hai người tựa hồ như đi thực vội vàng

"Không sao, may mắn thay mẫu thân đã sớm đến quý phủ của ngoại tổ phụ rồi!" Nạp Lan Tĩnh thản nhiên nói một câu.

"A di đà phật, trời xanh phù hộ!" Vừa nói xong, Tam di nương cùng Nạp Lan Diệp Hoa liền từ bên ngoài đi vào, Tam di nương cũng một bộ dáng như hồi trước, tay lần tràng hạt chuỗi đàn mộc, vĩnh viễn cũng là một bộ dạng không tranh với đời.

"Vào ngày tuyết như thế này, làm sao có thể cháy, chắc chắn là đám nô tài các ngươi dùng phòng bếp nhỏ này mới gây ra cháy!" Nạp Lan Diệp Hoa trầm giọng quát, phòng bếp nhỏ này là do các chủ tử mở, nếu chủ tử không có ở trong viện, hạ nhân không có quyền dùng phòng bếp này, hơn nữa trong này tuyết lớn này sẽ không có khả năng cháy từ bên ngoài, nhất định là do lửa từ bếp lò mà ra làm thiêu cháy cả phòng bếp nhỏ này.

"Lão gia anh minh, bọn nô tài có gan cũng không dám dùng trộm phòng bếp này, thức ăn này là phòng bếp đã mang ra trước đó, cầu lão gia minh giám!" Bọn hạ nhân nghe Nạp Lan Diệp Hoa nói các nàng dùng trộm phòng bếp nhỏ, nên đều chạy đến quỳ xuống trong tuyết, bất chấp cả việc tuyết đang rơi rất lớn.

"Hừ, nếu không phải các ngươi thì là ai!" Nạp Lan Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin lời bọn họ.

Nạp Lan Tĩnh thấy lửa đều được dập tắt, liền để Lưu Thúy đỡ vào phòng bếp nhỏ, trong phòng này chỗ nào cũng là một màu đen tuyền, cái bàn, cửa sổ đều bị thiêu không còn một thứ, chỉ còn lại một mảnh tro tàn, Nạp Lan Tĩnh nhíu mày, việc này không đúng, bên ngoài tuyết đang rơi, đáng lý ra bên trong phòng phải có chút ẩm ướt mới đúng, vì sao lại có thể xảy ra lửa lớn như vậy, nếu có người dùng trộm phòng bếp rồi không cần thận làm rơi lửa ra ngoài thì cũng không thể cháy lớn như vậy.

Nạp Lan Tĩnh đi rất chậm, mỗi một bước đều như trầm trọng, đột nhiên, nàng nhìn về phía cái bàn ăn bên góc tường kia, một tia sáng chói lên, Nạp Lan Tĩnh đi qua, dùng chân đá đá lên trên làm cho bàn chân biến thành màu đen, nàng rõ ràng phát hiện góc tường có một lỗ thủng.

"Tiểu thư!" Lưu Thúy kinh hô một tiếng, bới đóng tro tàn ra ngoài một chút, làm cho cái lỗ nhỏ ở cạnh tường lộ ra ngoài, nơi này rõ ràng là cũng giống bên ngoài.

Nạp Lan Tĩnh nhìn, tuyết bên ngoài tựa hồ đã tan đi một chút, trên mặt tuyết tựa như còn vương lại chút gì đó màu vàng, Lưu Thúy theo ánh mắt Nạp Lan Tĩnh nhìn lại, cũng phát hiện ra một vài điểm, nàng xé từ trên váy mình một mảnh vải, đưa tay ra ngoài, thấm một ít chất lỏng màu vàng lên vài, đặt trên mũi ngửi, "Tiểu thư, là dầu tùng!" Vẻ mặt Lưu Thúy ngưng trọng, rất hiển nhiên là đã có người từ bên ngoài đào ra cái lỗ này, làm cho dầu tùng chảy vào phòng bếp nhỏ, lại ném vào một cây đuốc và sau đó lửa liền bốc cháy lên.

Nạp Lan Tĩnh cau có nhíu mày, sự tình này nhìn đơn giản như mặt ngoài vậy sao? "Đi, chúng ta ra ngoài trước!" Nạp Lan Tĩnh liền dẫn Lưu Thúy ra phòng lớn.

"Người đâu, áp chế điêu nô này cho ta!" Nạp Lan Tĩnh vừa mới ra phòng lớn, liền nghe được âm thanh nổi giận của Nạp Lan Diệp Hoa

[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ