"Ngươi kích động cái gì, ngươi kích động cũng phải cẩn thận đứa nhỏ trong bụng, nếu hiện tại hắn đòi đi ra há chẳng có tác dụng gì hay sao!" Lưu Châu nháy mắt, ha ha cười, nàng vốn là hạ nhân, bị chủ tử đánh thì có sao đâu, chỉ cần có thể đổi được những đều mình mong muốn thì nàng cam tâm tình nguyện.
Ba..."Tiện tỳ nhà ngươi, xem ta có đánh chết ngươi không!" Nhị di nương lại vẫy tay, hung hăng đánh vào mặt Lưu Châu, làm cho miệng Lưu Châu đầy máu.
Lưu Châu quay mặt nhìn qua, giật mình thấy Nạp Lan Diệp Hoa cùng Tứ di nương và Tam tiểu thư đi về hướng này, ánh mắt sửng sốt, phát hiện Nạp Lan Diệp Hoa đã nhìn thấy nàng, lập tức cúi đầu, che dấu ánh mặt tính kế nồng đậm.
"Quần này của Nhị di nương thật đẹp!"Đột nhiên Lưu Châu quay đầu đi, lau vết máu trên môi, mạnh mẽ đứng lên, âm thanh nàng thật lớn, như cố ý nói cho Nạp Lan Diệp Hoa nghe.
"Tiện tì nhà ngươi lại muốn làm cái gì!" Nhị di nương có chút tức giận, kinh ngạc với sự chuyển biến của Lưu Châu, thân mình cũng theo bản năng quay về sau, lại thấy Nạp Lan Diệp Hoa đang đi về phía bên này, mà lúc này Lưu Châu đã đứng lên, nếu hiện tại nàng ta đột nhiên ngã xuống đất, tựa hồ cũng quá giả đi.
"Thỉnh an lão gia!" Trong nháy mắt Nạp Lan Diệp Hoa đã đi vào đình, Nhị di nương vội vàng đứng dậy nghênh đón.
"Được rồi, các ngươi đang làm gì ở đây?" Sắc mặt Nạp Lan Diệp Hoa cực kỳ khó coi, vừa rồi hắn trơ mắt nhìn thấy Nhị di nương đánh Lưu Châu, hơn nữa người ngày thường ôn nhu động lòng người như vậy, lại không ngờ có thể thô tục đến dường này.
"Hồi lão gia, thiếp cùng Lưu Châu muội muội đang vui đùa một chút thôi!" Nhị di nương cả kinh trong lòng, tuy rằng biết Lưu Châu sẽ không đáp lời nàng, nhưng trước mắt chỉ có thể nói vậy, khóe mắt của nàng ta nhìn về một bên, hy vọng Nạp Lan Khuynh đến, an bài mọi việc thật tốt, rồi Nạp Lan Khuynh thỉnh Nạp Lan Diệp Hoa đến viện, còn chính nàng ta sẽ ở trong này giả bộ tranh cãi cùng các nàng, sau đó là đi đến viện của Cung thị, nhưng sao hiện tại nàng lại khẩn trương như vậy.
"Dạ..Nhị di nương cùng nô tỳ đang nói giỡn thôi a!" Lưu Châu cúi đầu rất thấp, thanh âm tựa hồ cũng có chút thay đổi.
"Ngẩng đầu lên!" Thanh âm Nạp Lan Diệp Hoa lạnh lùng, như có như không, nguyên lại hắn nghĩ rằng Lưu Châu sẽ hướng đến mình cáo trạng, không ngờ rằng nàng hiện tại lại nói giúp Nhị di nương.
"Lão gia" Lưu Châu ngẩng đầu lên, lúc đó trên mặt Lưu Châu đỏ bừng, bàn tay hiện rõ mồn một trên mặt, Lưu Châu muốn cười, khóe miệng bị rách nên sinh ra đau đớn, dừng lại trong mắt Nạp Lan Diệp Hoa, thật làm cho người ta đau lòng.
"Mặt của ngươi bị sao vậy?" Nạp Lan Diệp Hoa biết rõ còn cố hỏi, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn Nhị di nương.
"Hồi lão gia, nô tỳ là bị son lem, vừa rồi Nhị di nương hảo tâm có nhắc cho nô tỳ biết" Lưu Châu gượng cười, trong lời nói lại có chút gượng ép, ai có thể bị lem son thành dạng bàn tay bao giờ.
"Các ngươi đều cho ta bị mù sao?" Nạp Lan Diệp Hoa rống lớn một tiếng, một bên là mỹ nương tử hầu hạ hắn nhiều năm, một bên là người mới vừa được sủng ái, nhưng hai người này lại liên tiếp phát sinh tranh chấp.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1
RomanceThể loại: trọng sinh, cổ đại, HE Nguồn: tangthuvien.com - Converter: Rich92 Vì sự cố máy móc nên mình đã ngưng edit truyện từ năm 2018 và sau vài năm quay lại với truyện thì truyện đã được các bạn editor của nhà khác edit hoàn tất, nên mình sẽ không...