"Ài, Nhị di nương này đang có mang, thân mình thực sự rất quý giá, chúng ta mau đi xem một chút, không biết bọn họ đang làm cái gì nữa đây" Cung thị xoa xoa mi tâm. Mọi người cũng đều đi theo, phần lớn là đều mang tâm tình đi xem náo nhiệt, để xem người cũ và người mới, rốt cuộc người nào sẽ lợi hại hơn
Nạp Lan Tĩnh cười yếu ớt đi theo phía sau lưng Cung thị, trong lòng âm thầm tự hỏi, Lưu Châu này thật sự có thể sử dụng được, bất quá, nàng cũng có thể thông qua chuyện này mà nhìn xem thủ đoạn của nàng ta cao minh đến thế nào.
"Nhị di nương, nô tỳ thật sự không có câu dẫn lão gia, van Nhị di nương buông tha cho nô tỳ đi" Từ rất xa đã nhìn thấy Lưu Châu quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ, âm thanh của Lưu Châu thật lớn, ở xa cũng có thể nghe được rõ ràng.
"Ngươi ở trong này càn quấy cái gì!" Nhị di nương có chút sốt ruột, mắt thấy càng ngày có càng nhiều người tụ tập, mà tiện tỳ này còn ở đây dây dưa không rõ, nếu không ngại bộ dáng hiền lành giả dạng ngày thường, nàng ta đã sớm cho người lôi Lưu Châu ra ngoài đánh rồi.
Sáng nay nàng ta vốn thỉnh an Cung thị xong liền trở về, vừa mới đi đến hoa viên bên này liền đụng Lưu Châu, chính nàng ta bất quá chỉ hỏi Lưu Châu vài câu thôi, nàng lại quỳ xuống trên mặt đất gào khóc, hồ ngôn loạn ngữ cả lên.
"Ngươi bất quá chỉ là một hạ nhân, ở trong này bám riết lấy di nương không cho di nương rời đi, tiện tỳ nhà ngươi biết di nương mang thai hay không, đến tột cùng thì ngươi đang tính toán cái gì hả, nếu thai của di nương có việc gì, tiện tỳ nhà ngươi cũng không dễ dàng được tha thứ đâu!" Nạp Lan Khuynh phát hiện Cung thị cùng mọi người đi về hướng bên này, nên mới dùng tới thân phận của tiểu thư. Nếu như nói với mọi người Nhị di nương không có mắng Lưu Châu, mà là chính Lưu Châu chạy tới vào nháo vừa khóc, thì người nào ở đây có thể tin tưởng các nàng.
Nhị di nương vừa nghe Nạp Lan Khuynh nói lời này, trong lòng liền nảy ra kế sách, thuận thế hướng về phía Nạp Lan Khuynh, hai tay vừa ôm bụng, vừa kêu đau
Lưu Châu mạnh mẽ lôi kéo tay Nạp Lan Khuynh, dựa thế nhảy vào hồ, bùm một cái, nước bắn tung tóe nổi lên nhiều bọt nước, bây giờ là ngày thu, nên gió lạnh, mà nước cũng vô cùng lạnh.
"Người đâu, tới cứu người mau lên" Cung thị cả kinh, vội vàng sai người đến cứu Lưu Châu lên.
"Nhị di nương người làm sao vậy?" Vài nha đầu đến giúp đỡ Nhị di nương, vừa rồi bị Lưu Châu làm kinh hãi, nên bụng nàng ta hiện tại là thật sự không thoải mái. Nhị di nương từ từ nhắm hai mắt, hai tay gắt gao ôm bụng, miệng vẫn kêu đau.
"Đại phu đâu? Vì sao đại phu chưa đến, không phải là động thai rồi chứ, mau đưa Nhị di nương về viện đi!" Cung thị vội vàng phân phó. Lúc này Lưu Châu đã được người cứu lên, cả người ướt đẫm, run cầm cập, tóc còn nhiễu nước, bộ dáng rất đáng thương.
Mọi người cũng không có làm gì khác, đều đi theo vào, đại phu đã đến xem mạch cho Nhị di nương, nên tất cả đều ngồi ở gian ngoài.
"Phu nhân, là nô tỳ đáng chết, làm Nhị di nương sợ hãi, xin phu nhân trách phạt!" Lưu Châu vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1
RomanceThể loại: trọng sinh, cổ đại, HE Nguồn: tangthuvien.com - Converter: Rich92 Vì sự cố máy móc nên mình đã ngưng edit truyện từ năm 2018 và sau vài năm quay lại với truyện thì truyện đã được các bạn editor của nhà khác edit hoàn tất, nên mình sẽ không...