Đêm mang theo hơi thở thần bí, cắn nuốt mọi người đang chìm trong giấc ngủ say, đèn trong phòng Nạp Lan Tĩnh đều tắt, trong viện im ắng, ánh trăng lạnh như băng chiếu vào từng phiến đá trên đường, lại càng phát ra cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng, vào mùa đông, cuồng phong thổi từng đợt, như tiếng than khóc từ địa ngục vọng về, vi vu thở dài!
Thu Nguyệt trở về viện liền gặp ngay phong cảnh này, nàng nhíu mày, cuộn thân mình bên dưới cửa sổ, lắng nghe động tĩnh trong phòng, lấy từ trong lòng ra một chiếc khăn ti tàm, đẩy mạnh cửa sổ nhảy vào, nàng nhanh chóng vọt đến một bên, đêm mang theo tiếng khóc như trước, phòng vẫn không một tiếng động, im lặng như cũ! Trong lòng Thu Nguyệt càng khẩn trương, dùng chân đá mạnh cửa phòng, cửa chỉ khép hờ, chi nha một tiếng liền mở ra, Thu Nguyệt đứng giữa cửa, quét nhìn đại sảnh, ánh trăng từ bên ngoài cửa chiếu sáng mặt đất không khác gì ban ngày!
Đằng, Thu Nguyệt mở cây lửa, thắp sáng toàn bộ đèn trong phòng mới cảm thấy một phần lãnh ý! Thu Nguyệt nhẹ nhàng tiêu sái đến cửa buồng trong, tay ngọc nhẹ nhàng đẩy rèm cửa, nhìn trong phòng, bên trong tối đen một cách kỳ lạ, Thu Nguyệt kinh hãi vì bên trong này có một mùi vị rất cỗ quái! Không tốt! Thu Nguyệt căng thẳng, đến bên cửa, mở toàn bộ cửa sổ phòng trong làm cho mùi kia tản đi! "Lưu Thúy"! Thu Nguyệt hô lên một câu, nương theo ánh trăng mới nhìn rõ tình hình trong phòng, Lưu Thúy nằm trên mặt đất, cũng không thấy thân ảnh Nạp Lan Tĩnh!
Thu Nguyệt nhanh chóng chạy vào, thắp sáng đèn trong phòng, lấy trong lòng ra một chai lục sắc, đặt vào chóp mũi Lưu Thúy, Lưu Thúy ho khan vài tiếng rồi nặng nề tỉnh lại!
"Ân, Thu Nguyệt ngươi trở lại rồi?" Lưu Thúy hơi mơ hồ, cảm thấy đầu óc trống rỗng, xoa nhẹ thái dương tựa hồ như để làm mình thanh tỉnh một chút!
"Lưu Thúy, tiểu thư đâu?" Thu Nguyệt thấy Lưu Thúy đã muốn tỉnh cũng không nói gì thêm, đỡ nàng đứng lên, nhìn giường tựa hồ như chưa từng có người chạm qua!
"Tiểu thư?" Lưu Thúy lắc lắc đầu, vốn đang muốn hỏi Thu Nguyệt vì sao mình lại nằm dưới đất, nhưng thấy sắc mặt Lưu Thúy ngưng trọng mới đem lời nói nuốt xuống dưới! "Tiểu thư, tiểu thư đang xem sách dược!" Lưu Thúy liều mạng nhớ lại, nhưng trong đầu trừ bỏ bộ dạng Nạp Lan Tĩnh đang đọc sách thì không thể nhớ được cái gì!
Thu Nguyệt nhíu chặt mày, mới nhìn thấy trên bàn dường như có một phong thư, mặt trên là gởi cho Cung thị, Thu Nguyệt không chút suy nghĩ mở ra xem, càng xem thần sắc càng ngưng trọng, vỗ lên bàn một cái, "Ta sẽ đi ngựa sang tướng quân phủ, tìm Vận Ninh quận chúa hỗ trợ tìm tiểu thư về, nơi này giao cho ngươi!" Thu Nguyệt cầm thư trong tay giao cho Lưu Thúy, liền thả người biến mất trong bóng đêm dày đặc!
Nàng nhìn thấy bóng đen liền đuổi theo, nhưng thời điểm nàng đi ra ngoài thì không còn bóng dáng, trong lòng nàng ầm lên một tiếng, không phải là đã trúng kế điệu hổ ly sơn rồi chứ, quả nhiên khi trở lại thì gặp chuyện không may này!
Lưu Thúy nhìn thư, sắc mặt cũng ngưng trọng, thư này quả nhiên nói bậy, chữ viết tiểu thư nàng tự nhiên hết sức rõ ràng, ngay cả thư giả mạo này nàng chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra, huống chi trong thư còn nói gì chứ, tiểu thư cùng Kiếm Hồn tình đầu ý hợp, đủ loại tình huống xảy ra trước kia bất quá là do bị người tính kế mới làm cho bọn họ nảy sinh hiểu lầm, nay hiểu lầm đã được giải trừ, nhưng hoàng mệnh không thể trái, nên quyết định cùng Kiếm Hồn tiêu dao thế gian, nói Cung thị bảo trọng thân mình, đừng đi tìm nàng, cũng đừng lo lắng!
BẠN ĐANG ĐỌC
[Trọng sinh - Edit] TƯỚNG PHỦ ĐÍCH NỮ - Phần 1
RomanceThể loại: trọng sinh, cổ đại, HE Nguồn: tangthuvien.com - Converter: Rich92 Vì sự cố máy móc nên mình đã ngưng edit truyện từ năm 2018 và sau vài năm quay lại với truyện thì truyện đã được các bạn editor của nhà khác edit hoàn tất, nên mình sẽ không...