Chương 10

170 23 0
                                    

Edit: phuong_bchii

________________

"Tắt mic."

Hai chữ, Vu Chu suy nghĩ cả đêm.

Với Vu Chu, âm thanh không có hình ảnh là mê hoặc lòng người nhất. Bởi vì nó huy động tối đa cảm xúc, đồng thời còn thúc đẩy tối đa trí tưởng tượng của bạn.

Trí tưởng tượng à, trí tưởng tượng là vô địch.

Ví dụ như vừa rồi, trước khi Tô Xướng nhắc nhở tắt mic, có một tiếng lật sách, điều này chứng minh cái gì, chứng minh cô cũng không lo lắng, ung dung bình tĩnh, còn đang lật sách.

Đương nhiên cũng hoàn toàn không lo lắng bị Vu Chu phát hiện.

Trang sách này có thể là một quyển tạp chí tiện tay lật, cũng có thể là kịch bản cô in ra trước thời hạn.

Nếu là vế trước, có thể sau khi cô kết thúc công việc trong phòng thu, thuận tai nghe một chút. Nếu là vế sau, cô có thể đặc biệt đến phòng thu tìm Bành Hướng Chi vừa mới xong việc, cô có chuẩn bị mà đến.

Cho đến khi công việc kết thúc, Tô Xướng cũng không lên tiếng nữa, cho dù đến cuối cùng mọi người mở mic tập thể, nói "Vất vả rồi, ngủ ngon", cô cũng không hề có động tĩnh.

Vì thế trí tưởng tượng của Vu Chu lại dùng vào suy đoán, suy đoán rốt cuộc cô có đi hay không.

Haizz, nàng ném di động sang một bên, nằm trên giường, cảm thấy Tô Xướng tham dự, e là không phải may mắn của mình, mà là kiếp nạn.

Cửa phòng bị gõ nhẹ.

"Em mở cửa đi." Vu Chu ngồi dậy.

Hướng Vãn đẩy cửa vào, chỉ rụt rè mà thăm dò nửa người, hỏi: "Em nghe bên trong không có động tĩnh gì, có phải kết thúc rồi không?"

"Kết thúc rồi, mệt chết đi được."

Hướng Vãn mỉm cười: "Vu cô nương có đói bụng không? Bữa tối ăn chẳng bao nhiêu."

"Không đói, lát nữa tôi tắm rửa rồi đi ngủ."

Hướng Vãn nói: "Hỏi Vu cô nương có đói bụng hay không tức là em đói đến bụng kêu rồi."

Chết tiệt. Dùng lời của nàng, đến đánh quân của nàng.

Vu Chu xoay người đứng dậy: "Đi ra ngoài đi, tôi nấu cho em bát mì."

Cũng may, làm chút chuyện dời đi chút chú ý.

Hướng Vãn rất hiểu lễ nghi, không ngồi trên sô pha chờ như mọi người, cô nàng chỉ đứng ở sau Vu Chu quan sát, cẩn thận dò xét.

Đầu tiên là ấn nút đun nước, đun một bình nước.

Vu Chu lấy ra hai cái hộp hình trụ từ trong hộp đựng đồ bên cạnh tủ lạnh, xé bao bì, lại xé mấy cái gói nhỏ, bỏ gia vị vào bên trong.

Hướng Vãn muốn nói lại thôi.

Cái gói nhỏ to bằng bàn tay này, cùng với hành động run rẩy của Vu Chu, thật sự cực kỳ giống đầu độc.

Nhưng hai người không thù không oán, Vu cô nương sao có thể có tâm địa rắn rết như thế. Vì thế cô nàng thở ra một hơi, rất an ủi chính mình.

[BHTT] [EDIT - HOÀN] GIÚP TÔI VỖ VỖ - THẤT TIỂU HOÀNG THÚCNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ