Cả bầu trời rực ánh sáng xanh đỏ tím vàng. Trịnh Hoa và Dĩnh Nhi đều thích thú nhìn theo. Đến khi pháo hoa kết thúc, thì một đám người mặc đồ lòe loẹt, như những chú hề đứng vây quanh họ thành một vòng tròn. Trên tay mỗi người đều cầm một cây nến.
"Happy birthday to you
Happy birthday to you
Happy birthday happy birthday
Happy birthday to you"
Một giọng hát thiên thần từ phía trước vang lên, một anh chàng mặc bộ đồ vest màu đỏ, mái tóc màu hung đỏ cầm chiếc bánh sinh nhật dâu tây đỏ mọng đi đến, bên cạnh là hai anh chàng cầm hoa hồng đỏ đang đi tới phía Dĩnh Nhi và Trịnh Hoa.
Anh ta quì một chân xuống, đưa chiếc bánh sinh nhật tới trước mặt, ngước đầu nhìn Dĩnh Nhi
_ Trịnh Dĩnh Nhi, chúc em sinh nhật vui vẻ!
Trịnh Hoa và Dĩnh Nhi đều sửng sốt, bốn mắt nhìn nhau. Trịnh Hoa chớp chớp mắt nhìn anh chàng đang trước mặt này. Tướng tá, khuôn mặt ... chấp nhận được, mái tóc đỏ choét, bộ đồ đỏ chót... cũng... tạm chấp nhận. Màn tỏ tình rất lãng mạn, cũng phải tốn khá nhiều công sức, xem ra là rất thích Dĩnh Nhi. Nhưng mà làm lố quá. Tàn màu đỏ. Nhìn cứ như đít con khỉ vậy. Dĩnh Nhi mà để hắn làm em rể cô thì nhà cô trở thành gánh xiếc mất.
_ Haizz
_ Haizz
Trịnh Hoa thở dài lắc đầu. Ủa? Hình như còn có một tiếng thở dài nữa. Trịnh Hoa nhìn sang Dĩnh Nhi, thấy cô bé cũng thở dài vừa dùng ánh mắt chán ghét liếc nhìn tên mặt đít khỉ này. Dĩnh Nhi không nói gì, cũng không nhận bánh, cũng không rời đi.
Chấn Nam thấy vậy, liền chuyển sang kế hoạch B, chụp lấy bó hoa hồng bự tổ chảng của tên đứng bên cạnh.
_ Trịnh Dĩnh Nhi! Anh biết mình không xứng với một cô gái xinh đẹp, hiền dịu, thông mình, tài giỏi như em. Nhưng anh vẫn không kìm chế được lòng mình thích em. Dĩnh Nhi, hãy làm bạn gái của anh nhé. Anh hứa sẽ chăm sóc em suốt đời, suốt kiếp và nếu có thề thì kiếp sau, kiếp sau nữa, kiếp sau nữa nữa...
Dứt lời, Chấn Nam búng tay, mấy tên xung quanh liền lấy trong túi ra bình xịt tuyết, phun hoa, kim tuyến...
Bùm!
Cùng lúc bắn vào Trịnh Hoa và Dĩnh Nhi.
Cảnh tưởng như romatic lắm nhưng ai ngờ mấy thứ dây rợ, tuyết xà phòng bám một đống trên người Trịnh Ho và Dĩnh Nhi, khiến họ lúng túng gỡ miết mà không hết.
Chấn Nam lúc này mới biết hình như mình hơi lố tay, liền chạy tới gỡ giùm Dĩnh Nhi.
Bốp!
Dĩnh Nhi gỡ được kim tuyến ra khỏi mắt, thấy Chấn Nam không thương tiếc liền cho anh ta một bạt tai.
Má Chấn Nam hằn dấu năm ngón tay. Mặt nghiêng về một bên. Dĩnh nhi nước mắt rưng rưng, hét về phía Chấn Nam:
_ Chấn Nam, anh đùa đủ chưa? Nếu đủ rồi thì cút đi cho tôi, từ nay tôi không muốn nhìn thấy anh nữa.
Nói rồi Dĩnh Nhi vừa khóc vừa chạy vào nhà. Để cả đám, bao gồm Trịnh Hoa ngơ ngác đứng nhìn nhau.