Chương 23: Nằm vùng
Ngủ một giấc tỉnh lại, tinh thần sảng khoái. Giải phóng được lượng tích trữ bao lâu, cơ thể từ trên xuống dưới đều nhẹ nhõm. Tâm trạng vừa thoải mái vừa vui vẻ này, Biên Bá Hiền duy trì được tận mấy tuần liền.
Nhưng điều duy nhất không hài lòng chính là hắn đã thiết lập một xã hội hài hòa khỏe mạnh xung quanh mình rồi, nhưng sao vẫn cứ là lạ. Vị ngọt của buổi tối ngày hôm ấy cứ quanh quẩn trong lòng không rời ra được, không túm lấy được, chỉ có thể nhìn nó bay qua lượn lại trước mặt. Ham muốn ấy đến là khó chịu, nhưng cũng không thể mở miệng bảo Phác Xán Liệt làm cho hắn lần nữa được.
Biên Bá Hiền ngồi gặm dưa ở cửa, vết thương trên đầu gần như đã khỏi hẳn. Sau khi tháo băng thì chỉ có một vết lành lại rất nhanh, biến mất trong tóc, không nhìn thấy rõ lắm. Tóc trên đầu Biên Bá Hiền đã dài ra một đoạn nhưng vẫn chưa đến trình độ ngoan ngoãn rủ xuống. Từng sợi từng sợi dựng lên, giống lông mọc ngược, lại cũng giống con nhím biển.
Lúc này Phác Xán Liệt rửa bát xong đi ra, thấy hắn đã ăn gần hết nửa quả liền bĩu môi, "Ăn ít thôi, sắp vào thu rồi, dưa hấu quá lạnh, cẩn thận lại đau bụng."
Biên Bá Hiền lau khóe miệng, ngẩng đầu nhìn thấy chéo áo anh có vết bẩn, biết ngay là hôm nay lúc anh đi nhập hàng bị dây phải bùn, "Phác Xán Liệt, hay là anh làm miếng đất mà tự trồng đi."
Phác Xán Liệt sửng sốt, liếc nhìn hắn như cười như không, "Cậu, không bị sốt chứ."
"Không, tôi đang nói nghiêm túc với anh đấy." Biên Bá Hiền vứt miếng dưa vẫn chưa gặm hết ra xa dưới cái nhìn giận dữ của Phác Xán Liệt, "Chỗ cuối phố Giáp với phố Ất không phải có mảnh đất hoang sao, nhiều năm như vậy mà để không vẫn hoàn để không. Trận hỏa hoạn năm đó đã đốt trụi rừng, chỗ đất ấy cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Tôi tính một hồi, đất không ai quản lý cũng không mất nhiều tiền. Anh trồng mấy loại rau rồi dưa, nếu không thì nuôi lợn, đều được hết. Ngày nào cũng chạy tới chạy lui, không mệt sao?"
Phác Xán Liệt xoa tay một hồi, ban đầu còn tưởng tên này chỉ nói giỡn mình thôi, không ngờ hắn cũng suy nghĩ tử tế thật, có kế hoạch hẳn hoi. Lòng cảm thấy hơi ngọt ngào, có chút thụ sủng nhược kinh.
"Nói sau đi, chuyện này phiền phức lắm, còn phải đến cục quản lý đất đai, thủ tục rất nhiều." Nói xong liền xoay người đi vào.
"Ê, tôi nói anh nghe này, không có chuyện gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Anh cứ làm tới đi, cùng lắm chỉ một tháng hai tháng thôi, tôi..."
Biên Bá Hiền đuổi theo anh nói tiếp, nói còn chưa dứt câu đã nghe thấy phía sau có người gọi hắn. Chất giọng vừa xa lạ vừa quen thuộc, đến từ quá khứ xa xôi.
"Biên Bá Hiền."
Người kia gọi lần nữa, Biên Bá Hiền quay đầu, ngẩn ra một lúc lâu mới định thần lại.
"Kim, Kim Chung Nhân."
Kim Chung Nhân đen hẳn đi, gầy đi trông thấy, mắt sắc hẳn ra. Biên Bá Hiền gãi gãi đầu, cảm thấy "lai giả bất thiện", không dễ gì mà đuổi đi được.
![](https://img.wattpad.com/cover/82420510-288-k900727.jpg)