Chương 27

6.7K 328 8
                                    


Chương 27: Đơn hàng lớn

Biên Bá Hiền từ từ xoay người lại, dựa vào tường. Nước chảy từ cổ hắn đến tận mũi ngón chân, có thể bì được với đầu bút tốt nhất, phác họa lại đường nét hoàn mỹ nhất.

Hắn hơi ngửa mặt lên, trên mặt là dáng vẻ lười biếng, nụ cười nhàn nhạt treo trên khóe môi khiến hắn trở thành con báo săn đang chợp mắt buổi trưa. Phác Xán Liệt bị hắn nhìn chằm chằm, hơi lúng túng, nhất thời không trả lời được.

"Kỹ thuật của ông chủ Phác cũng tốt thật." Biên Bá Hiền đứng thẳng người, vuốt nước trên người mấy lần, "Hồi trước cũng chơi không ít nhỉ."

Lông mày Phác Xán Liệt bất giác cau lại, anh biết Biên Bá Hiền không có ác ý gì, nói vậy cũng chỉ là trêu chọc thôi, có thể là để hóa giải sự lúng túng sau đó. Nhưng lòng anh vẫn không thoải mái, có một sự ngột ngạt kìm nén không thể thoát ra được.

"Không phải," Phác Xán Liệt xoay người tạo ra một khoảng cách nhỏ rồi cầm lấy khăn mặt trên giá, lau bừa mấy lần, "Chưa làm với ai bao giờ."

Nói xong cầm khăn mặt quấn quanh người, đẩy cửa phòng tắm rồi đi ra chẳng hề quay đầu lại. Biên Bá Hiền ngẩn ra tại chỗ, không phải không nghe ra ông chủ nhỏ nhà hắn bực bội mà là vì không hiểu ra sao. Mới làm xong chuyện vui sao lại không vui rồi?

Phác Xán Liệt chỉ quấn một cái khăn, lòng buồn bực, lấy một gói thuốc lá trong ngăn kéo ra. Đó là của Biên Bá Hiền nhét vào, tuy Phác Xán Liệt không cho hắn hút nhưng tên này vẫn lén lút làm chuyện ô nhiễm không khí sau lưng anh không phải một hai lần. Phác Xán Liệt không nghiện nhưng không có nghĩa là không hút, thỉnh thoảng không vui thì hút một điếu cũng rất tốt.

Mùi thuốc lá nghẹt mũi tràn ngập lá phổi, mãi đến khi tràn ngập cả khoang ngực, có thể khiến người ta cảm thấy mình vẫn còn đang sống, vẫn có thể hít thở.

Trời đêm cuối hạ đầu thu trong vắt tựa một khối ngọc đen, không nhìn thấy mây, thỉnh thoảng có vài ngôi sao điểm xuyết trên bầu trời lấp lánh lấp lánh. Một chấm nhỏ vậy thôi khiến bạn không nỡ lòng chớp mắt, chỉ sợ một giây sau nó sẽ đột ngột biến mất. Trên một tấm vải đen lớn nhường ấy chẳng có một chấm sáng nào, chẳng phải rất vô vị sao?

Phác Xán Liệt thở ra một làn khói, sự phức tạp trong lòng vẫn chưa hề tốt lên. Anh có tình cảm với Biên Bá Hiền thực ra chẳng phải chuyện tốt đẹp gì. Rõ ràng Biên Bá Hiền chẳng hề động lòng với anh, hơn nữa người này vẫn chưa hoàn toàn có được sự tin tưởng của anh. Tín nhiệm chưa có mà tình cảm đã chắp tay dâng lên, như vậy chẳng phải là chuyện rất tồi tệ sao?

"Phác Xán Liệt, anh mà cũng hút thuốc à?" Biên Bá Hiền mặc quần áo xong để đầu ướt đi từ phòng tắm ra, liền trông thấy khói thuốc lững lờ trên ban công, "Mẹ kiếp, còn là hộp tôi quý nhất nữa!"

Phác Xán Liệt không để tâm đến hắn, kẹp một điếu trên đầu ngón tay, cánh tay tựa vào trên lan can. Biên Bá Hiền đi đến, đau lòng cầm lấy hộp thuốc lá trong tay anh.

"Không phải anh không hút thuốc lá sao, lại còn lén hút thuốc của tôi." Hắn lầm bầm rút luôn cả nửa điếu thuốc trên tay Phác Xán Liệt, cho lên miệng rít một hơi, "Đồ tốt thế này sao có thể để anh chà đạp được."

[ChanBaek] [Cường Cường] Bĩ cảnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ