Chương 29

6.3K 336 6
                                    


Chương 29: Âu Dương

Biên Bá Hiền cũng từng có một ý nghĩ vô cùng khó tin, nghĩ đến, chính hắn cũng thấy chấn động.

Phác Xán Liệt không có họ hàng lại vô cùng giống anh Liệt, mà anh Liệt lại cứ như tránh hắn vậy. Lẽ nào hai người này là cùng một người? Biên Bá Hiền nhìn bóng người Phác Xán Liệt đi từ phòng tắm ra, hơi sững người. Nhưng rồi hắn lại lắc đầu xua ý nghĩ đó ra khỏi đầu, tên đến nấu mỳ ăn liền cũng keo cả quả trứng gà thì sao có thể là ông chủ lớn rung trời chuyển đất giới hắc đạo được.

Với lại anh Liệt eo giắt bạc triệu cần gì phải đến chỗ thế này mở cửa hàng hoa quả, hơn nữa Phác Xán Liệt rất sinh động... Được rồi, từ này dùng không thỏa đáng lắm, ý Biên Bá Hiền là, ít nhất cũng là người thường, người bình thường, biết nổi cáu, biết tức giận, biết cười, biết nhảy, biết đùa giỡn. Còn anh Liệt, chỉ dựa vào mấy lần tiếp xúc không nhiều, toàn thân đều tỏa ra sự bá đạo một tay nắm giữ thế giới, không cho phép ai phản kháng cãi lại.

"Cậu cắn thuốc à?" Phác Xán Liệt rót một chai nước, liếc nhìn Biên Bá Hiền một cái rồi đi vào trong phòng.

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm đầy ghét bỏ vào cái quần đùi đỏ nhăn nhúm cùng đôi dép tông lào đã đen sì của người kia, căn bản chẳng hề ăn khớp với lão đại âu phục giày da. Lúc trước đúng là gặp ảo giác mới cảm thấy hai người giống nhau.

Hắn ngậm điếu thuốc, cảm khái một tiếng. Haiz, thật muốn nhìn mặt lão đại một lần.

Khi đã hơi khuya thì nhận được tin nhắn của Ngô Thế Huân, nói cục trưởng Tống nổi trận lôi đình, đâm ra cục cảnh sát từ trên xuống dưới cũng rung lắc một hồi. Biên Bá Hiền cả đêm không ngủ, đếm tiếng tích tắc của đồng hồ, đến khi trời sáng bảnh mới ý thức được, cái gì sẽ đến thì khó mà tránh khỏi.

Nhưng khi Kim Chung Nhân ăn mặc nghiêm chỉnh đứng trước cửa hàng hoa quả, hắn vẫn hơi giật mình.

Biên Bá Hiền nhìn xe cảnh sát phía sau cậu ta cùng với đám người đang vây quanh xem, tâm trạng bình tĩnh lạ thường. Những lời đồn đại nhảm nhí như đã lên đến cao trào, còn lợi hại hơn trước mấy lần.

"Cùng lắm cũng chỉ là việc đánh nhau nhỏ nhặt, sao lại phiền cả cảnh sát Kim tự mình đến thế này?"

Kim Chung Nhân nhìn hắn, mặt nghiêm túc, "Anh cũng chẳng chịu an phận một chút, đã mang danh người chết rồi mà vẫn cứ phải gây ra động tĩnh lớn thế này."

Biên Bá Hiền cười phì một tiếng, "Phí lời nhiều thế làm gì, đi hay không đây?"

Kim Chung Nhân không thích giọng điệu đó của hắn, hơi cau mày rồi xoay người mở ghế sau của xe cảnh sát ra, ra hiệu cho Biên Bá Hiền đi vào. Biên Bá Hiền lại vươn hai tay ra, "Không còng hả? Anh chạy mất thì làm sao?"

"Anh cũng chưa đến mức mất mặt như thế."

Biên Bá Hiền gật đầu, cười đi vào trong xe. Cuối cùng vẫn là Kim Chung Nhân hiểu hắn, muốn chạy từ đã chạy từ hôm qua rồi, còn chờ đến lúc gặp cậu ta sao? Biên Bá Hiền sẽ không làm chuyện mất mặt như thế, trước đây không, giờ cũng không. Bất quá trong mắt người khác, hắn bị cảnh sát dẫn đi chuyến này cũng đủ khiến người ta lườm nguýt rồi. Có lẽ sau này mà về được thì cũng phải mang theo cái bịt tai, không thì lời đàm tiếu có thể sẽ dìm hắn chết đuối.

[ChanBaek] [Cường Cường] Bĩ cảnhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ