Chương 82: Ngoại truyện 1

9.3K 100 0
                                    

  Lâm Uyển sau tháng ở cữ vài ngày, mới đi theo Tằng Tuấn đi xem trang viên đang được xây dựng.

Tuy thời tiết rất đẹp, nhưng để tránh cho cô bị cảm lạnh, trên đường đi, cửa xe vẫn được đóng kín.

Tuy rằng đã sớm biết anh chọn xây trang viên ở một nơi khá xa, nhưng lúc thật sự đi rồi, Lâm Uyển mới thấy được hết sự xa xôi của nó.Chỗ kia còn cách ngoại thành một đoạn, song bởi vì là vùng núi, nên điều kiện môi trường ở đây rất thoải mái.

Lúc này tuy đã là mùa thu, nhưng lá cây vẫn rất xanh.Trên đường, Lâm Uyển ngắm cảnh qua cửa kính xe, nhìn những hàng thông xanh bên đường, ngẫu nhiên còn có một vài con sông nhỏ thấp thoáng.

Tình hình giao thông khá ổn định, dọc đường đi cơ bản đều rất thuận lợi.

Hai bên đường có rất nhiều vườn cây, Lâm Uyển không đếm được là mình đã đi qua bao nhiêu khu vườn rồi.

Hơn nữa lúc đến nơi, Lâm Uyển mới biết, hồi còn đi học cô cũng đã từng cùng bạn tới đây tham quan, là một khu sinh thái rất nổi tiếng.Trong này có núi cao, xung quanh còn có một vài căn nhà của nông dân.

Tằng Tuấn tốn khá nhiều tâm tư mới tìm được một nơi như vậy, thậm chí còn đi thực tế vài lần thì mới quyết định chọn.

Cho nên lúc đến đây, Lâm Uyển liền thấy được khung cảnh non xanh nước biếc khiến cho lòng người vô cùng sung sướng.

Ở giữa trang viên, kiến trúc không được xây cao lắm, từ xa nhìn lại, chỉ thấy một cái cổng lớn rất đẹp.

Lúc đi đến cửa, Lâm Uyển nhìn thấy có một cây gỗ thô, không biết là loại gỗ gì, chỉ cảm thấy trông rất có phong cách cổ xưa, có vẻ khá nặng.

Khu trang viên bên trong rất rộng.Có một số công nhân còn đang thi công ở lối bên cạnh hành lang.Ở giữa hình như còn đang xây một cái hồ, nhưng hồ nhân tạo này mới chỉ làm xong một nửa, có rất nhiều đất đắp bên cạnh, không biết để làm gì.

Xe dừng lại trước khu nhà, đây chính là khu vực chính được vẽ trên bản thiết kế.

Lâm Uyển bước xuống xe.Căn nhà này trên cơ bản là đã được xây xong, chỉ có điều bên trong vẫn chưa kịp chuẩn bị gì.

Bọn họ đi ra, thấy khắp nơi được đặt rất nhiều các loại đá khác nhau.Nếu nhìn cẩn thận, có thể nhận ra trên mỗi loại đá đều được viết một ký hiệu, yêu cầu người công nhân phải sắp xếp sao cho đúng trình tự.

Lâm Uyển và Tằng Tuấn vừa đến, đã có người phụ trách đi ra đón, vội vàng cung kính mời bọn họ vào trong tham quan.

Bên trong ánh sáng rất tốt, trần phòng khách được làm khá cao, Lâm Uyển ngửa đầu lên nhìn, chỗ này không gian vừa lớn lại cao như vậy, lúc nói chuyện còn có thể nghe thấy tiếng mình vọng lại.

Tằng Tuấn bước đi rất chậm, người phụ trách bên cạnh đang giới thiệu gì đó với anh.Tằng Tuấn nói rất ít, hầu như chỉ im lặng nghe, thỉnh thoảng mới mở miệng nói đôi lời.

Lâm Uyển ở bên cạnh, cảm giác được sự căng thẳng của người phụ trách, tuy lúc đầu không hiểu vì sao lại như vậy, nhưng dần dần cô mới biết, tuy Tằng Tuấn nói rất ít, nhưng mỗi một câu của anh đều đánh thẳng vào những điểm mấu chốt.May là người kia làm việc rất nghiêm túc, nên có thể ứng phó được với mọi câu hỏi của Tằng Tuấn.

Sau đó, Tằng Tuấn lại có chút góp ý, sửa sang lại về bản thiết kế.

Lúc anh đang bận việc, Lâm Uyển liền một mình đi tới một gian phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Căn phòng này vừa vặn đối diện với một bể phun nước tuyệt đẹp.Xung quanh bể nước còn được trồng hoa, Lâm Uyển nhớ Tằng Tuấn đã từng hỏi cô thích hoa gì...

Lâm Uyển nhắm mắt lại, tưởng tượng xem nếu sống ở đây thì sẽ có cảm giác gì.Song cô lại phát hiện rằng mình không thể tưởng tượng nổi, bởi vì nơi đây giống như một giấc mơ vậy...

Chờ xong việc, Tằng Tuấn mới đến tìm cô.

Lâm Uyển đang đứng ở hành lang tầng hai, ngắm nhìn những viên đá cuội dưới chân mình.

Chỗ này còn có ý định xây một hoa viên trên không, bên cạnh còn có một cái kính viễn vọng.Lâm Uyển nhớ là Tằng Tuấn đã yêu cầu như vậy.

Chờ anh đến gần, Lâm Uyển liền nở một nụ cười.

Cô chỉ về một nơi không xa, hỏi anh: "Chỗ kia vẫn trống không, anh chưa có ý tưởng gì sao?"

Tằng Tuấn cầm mũ của cô theo, sau đó đội vào cho cô rồi mới nói: "Tạm thời chưa có, chờ nghĩ ra anh sẽ bổ sung sau."

Anh dừng lại một chút, nhìn xung quanh một lượt, vui vẻ nói: "Còn nhiều thời gian mà."

Xuống nhà, Lâm Uyển lại lên xe đi về.Song có điều đường đi không phải là đường về nhà.Lâm Uyển khó hiểu nhìn Tằng Tuấn, lại nghe anh thản nhiên nói: "Anh muốn đưa em tới một nơi."

Lâm Uyển khẽ kêu lên, cô còn đang sốt ruột muốn về nhà xem con thế nào, tuy biết có bảo mẫu chăm sóc rồi, nhưng cô vẫn lo lắng không thôi.Nghĩ vậy, cô liền gọi điện về hỏi bảo mẫu về tình hình của cục cưng.

Biết con đang ngủ say, Lâm Uyển mới thở phào nhẹ nhõm.

Hơn nữa lúc xe dừng lại, Lâm Uyển có chút ngạc nhiên ngoài ý muốn, không ngờ anh lại đưa cô đến khách sạn nơi trước kia hai người gặp nhau.

Lúc đi theo Tằng Tuấn lên thang máy, Lâm Uyển mới nhớ đến một chuyện.Lúc trước chính ở chỗ này, Tằng Tuấn đã đưa ra điều kiện với cô, cuối cùng bị cô tức giận đập thẳng bình hoa vào đầu...

Lần này vào đây, cô thấy cách bài trí vẫn không có gì thay đổi, hoàn toàn y như trong trí nhớ của cô.

Lúc này trời đã dần tối.Tầng trệt ở đây được làm khá cao, từ đây có thể nhìn thấy những ngọn đèn rất xa phía dưới.Ở bên cạnh cửa sổ sát đất còn được bày sẵn một bàn ăn.

Lâm Uyển khó hiểu quay đầu lại nhìn Tằng Tuấn, Tằng Tuấn nhẹ nhàng đi tới, rất tự nhiên kéo ghế ra, ý bảo cô ngồi xuống.

Chờ Lâm Uyển an vị vào chỗ, anh mới lên tiếng: "Hôm nay là sinh nhật của anh."

Lâm Uyển ngạc nhiên, mở to hai mắt nhìn anh.

Anh cúi xuống, dưới ánh mắt do dự của cô, khẽ cười nói: "Anh vẫn muốn món quà đó."

Lâm Uyển lập tức hiểu ra ngay, từ sau khi sinh con, Tằng Tuấn từng có ý muốn ân ái với cô, nhưng không hiểu sao, Lâm Uyển tự nhiên lại không thấy hứng thú lắm với chuyện đó, nên đã từ chối anh.

Lâm Uyển hồi hộp ăn xong bữa cơm.

Cô biết mình không thể kéo dài lâu, Tằng Tuấn có thể nhịn được đến bây giờ cũng đã là một kỳ tích rồi.

Chờ ăn xong, Lâm Uyển liền bỏ chạy đi tắm.

May là ở đây có hai phòng tắm.Chờ cô tắm rửa sạch sẽ xong, Tằng Tuấn vẫn còn chưa đi ra.

Cô chần chừ một chút, không tới phòng ngủ ngay mà đi tới cửa sổ ngắm cảnh, nhịn không được nhìn về phía khu biệt thự, trong lòng vô cùng nhớ thương cục cưng bé bỏng của cô.

Từ khi con ra đời, trong đầu cô lúc nào cũng chỉ nghĩ đến con thôi...

Cục cưng bụ bẫm đáng yêu, môi nhỏ chu lên tìm đồ ăn, nắm tay nhỏ giơ lên cao lúc ngủ.Tứ chi bé xinh, cùng với khuôn mặt mềm mại non nớt.Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến tim cô phải mềm nhũn rồi...

Lúc cô đang suy nghĩ, không biết Tằng Tuấn đã đi đến từ lúc nào.Anh ôm lấy cô từ phía sau, để cho cô áp vào ngực anh.Lâm Uyển nắm lấy tay anh đang vòng trên bụng mình.Trên người anh có mùi hương của sữa tắm, vô cùng dễ chịu.

Cô quay người lại, kiễng chân ôm lấy vai anh.Anh cũng vòng tay ôm hông cô, sau đó thuận theo động tác của cô, bế cô lên rồi đi vào phòng ngủ.

Đó là một hành động vô cùng tự nhiên và ăn ý.

Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường.Lâm Uyển ngoài ý muốn lại trông thấy một cái bình hoa đặt ở đầu giường, tức thì không nhịn được cười.

Tằng Tuấn theo tầm mắt cô cũng nhìn thấy món đồ đó, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, cúi xuống hôn cô.

Giọng của Lâm Uyển trở nên khàn đi, áo ngủ trên người đã bị anh cởi ra.

Tằng Tuấn dịu dàng vuốt ve cô.Kỳ thật Lâm Uyển có chút không yên tâm, sau khi sinh con, tuy rằng cô không có béo lên nhiều, nhưng vùng bụng cũng trở nên to ra không ít, chính cô lúc sờ vào còn cảm thấy sệ như da heo vậy.Muốn bụng nhỏ bớt cũng phải cần một quá trình, chắc phải mấy tháng mới có thể khôi phục lại được...

Nhưng Tằng Tuấn lại không có vẻ gì là chán ghét, ngược lại động tác vuốt ve của anh còn kích động và mê say hơn trước rất nhiều.

Hai thân thể dán chặt vào nhau, Lâm Uyển có thể cảm nhận được sự hưng phấn của anh.Có điều đã lâu chưa làm, nên cơ thể dường như chưa thích ứng kịp.Thậm chí động tác của Tằng Tuấn còn có phần không thành thạo.

Lâm Uyển đã quên mất phải thả lỏng, nên cảm thấy hơi đau khi anh tiến vào.

Động tác cau mày của cô bị anh nhìn thấy, ngay lập tức anh dừng lại, nhìn cô chăm chú.

Lâm Uyển hít thở sâu, nhìn anh một lát, sau đó cơ thể mới dần dần có phản ứng...

Không biết qua bao lâu, Lâm Uyển được anh ôm vào lòng, bên trong phòng tối đen và yên tĩnh.Cô gối lên tay anh, toàn thân mệt mỏi rã rời.

Trước khi đi ngủ, Lâm Uyển mới nhớ ra một chuyện, liền ghé vào tai anh nói nhỏ: "Chúc mừng sinh nhật anh."

Tằng Tuấn đáp lại cô bằng một nụ hôn.  

Không thể quên em - Kim ĐạiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ