Phùng Kiến Vũ vừa rời khỏi không lâu thì Lâm Chí Huyền đã bị Vương Thanh đuổi ra ngoài, Lâm Chí Huyền bắt đầu lo lắng, lo sợ Vương Thanh thích người vừa mới rồi, sau đó khi cậu xuống dưới đại sảnh nhìn thấy gương mặt của người kia liền giật mình hốt hoảng bởi vì người đó có một nốt ruồi lệ bên khóe mắt trái. Lâm Chí Huyền cứ đứng ngây tại chỗ như một pho tượng đá, không dám bước lại gần cũng không dám xoay người rời đi, người nọ hình như cũng đang suy nghĩ gì đó cho nên không phát hiện ra cậu, Lâm Chí Huyền cố gắng bình tĩnh trở lại, cậu bước tới phía ghế sô pha ở đại sảnh kia ngồi xuống, cố gắng bình tĩnh làm như không có việc gì cả:
"Xin chào, tôi là Lâm Chí Huyền"
Phùng Kiến Vũ giật mình đưa mắt nhìn về phía người đối diện, cậu ta chính là người ở trong phòng của Vương Thanh, cậu ta chính là người có hết tất cả những phúc lợi mà cậu trước đây từng có. Phùng Kiến Vũ có một chút do dự, cậu không thể đối với cậu ta bình thường được cho nên chỉ có thể gật đầu đáp lại một câu cho có lệ:
"Tôi là Phùng Kiến Vũ"
Lâm Chí Huyền quan sát gương mặt của Phùng Kiến Vũ, dáng người này, ngũ quan này quả thật là có nét tương xứng giống như những gì Vương Thanh vẽ ra trong kịch bản kia nói muốn cậu phải diễn sao cho thật giống:
"Anh thì ra là ba của Kỷ Mặc, đứa nhỏ đó thật đáng yêu"
Phùng Kiến Vũ nghe thấy Lâm Chí Huyền nhắc tới Phùng Kỷ Mặc liền gấp gáp:
"Cậu gặp Kỷ Mặc rồi sao?"
Lâm Chí Huyền gật đầu:
"Đúng thế, ngày hôm qua Vương Thanh có đưa nó đến công ty, chúng tôi còn đi ăn cùng với nhau"
Phùng Kiến Vũ hụt hẫng:
"Vậy hả"
Lâm Chí Huyền chắc chắn rằng người ngồi trước mặt mình đây chính là người mà Vương Thanh không thể nào ngừng nhớ nhung, cậu tuy rằng không biết giữa hắn và người đàn ông này đã xảy ra chuyện gì nhưng mà cậu dám chắc người này đã khiến cho Vương Thanh đau khổ, nếu không hắn vì sao lại muốn cậu diễn lại cho giống với người đó nhất.
"Anh vì sao lại quen biết Vương Thanh?" Lâm Chí Huyền hỏi
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn Lâm Chí Huyền sau đó lại cúi đầu chậm rãi đáp:
"Chúng tôi tình cờ gặp mặt thôi"
Lâm Chí Huyền còn đang định nói chuyện gì đó thì điện thoại trong túi quần liền reo lên, cậu ta nói chuyện với người trong điện thoại một lúc rồi cũng nhanh chóng rời đi. Phùng Kiến Vũ ngồi ở dưới đại sảnh rất lâu, ngồi đến chiều tan tầm cũng không hề đi ăn một chút gì cả, cậu không có tâm trạng hay hứng thú gì để ăn, cậu còn phải suy nghĩ tiếp theo nên làm cái gì cho phải. Phùng Kiến Vũ cứ ngây ngốc như thế cho đến khi Vương Thanh kết thúc công việc đi xuống dưới sảnh:
"Đi thôi"
Phùng Kiến Vũ ngẩng đầu, rồi đứng dậy đi theo phía sau Vương Thanh vào trong gara ô tô. Vương Thanh dọc đường đi đưa cho cậu một túi nhỏ, không biết hắn từ lúc nào mà mua được chỗ quần áo này:
"Quần áo của cậu"
Phùng Kiến Vũ tiếp nhận túi đồ kia, lúc ngồi vào trong xe rồi Vương Thanh vẫn chưa chịu khởi động xe, Phùng Kiến Vũ ngồi ở phía sau cố gắng thật bình tĩnh lên tiếng:
"Chúng ta còn đợi người sao?"
Vương Thanh thông qua kính chiếu hậu nhìn tới phía Phùng Kiến Vũ:
"Thay đồ đi"
Phùng Kiến Vũ im lặng do dự, Vương Thanh lại trầm giọng nói:
"Phùng trưởng thôn thay đồ đi, cậu còn ngồi ngây ra đó làm gì?"
Phùng Kiến Vũ ho nhẹ một tiếng:
"Một lát nữa tới nơi tôi sẽ vào trong phòng vệ sinh thay"
Vương Thanh từ chối:
"Đều là đàn ông hơn nữa cũng không phải lần đầu tiên, cậu còn ngại cái gì?"
Nếu như không phải ánh mắt kia cứ luôn nhìn chằm chằm mình thì cậu cũng sẽ không quá bất an, nhưng mà Vương Thanh ở phía trước dường như không có ý định di chuyển tầm mắt, từ đầu đến cuối đều âm trầm quan sát cậu. Phùng Kiến Vũ có một chút mất tự nhiên trước ánh nhìn kia của Vương Thanh, cậu khẽ cúi đầu nhìn xuống túi quần áo kia do dự một hồi:
"Như vậy anh đợi tôi một chút, tôi mang quần áo vào trong phòng vệ sinh ở gần đây thay"
Phùng Kiến Vũ đưa tay muốn mở cửa xe bước xuống nhưng phát hiện cửa xe đã bị khóa rồi, cậu khó xử:
"Phiền Vương tổng giúp tôi mở khóa"
Vương Thanh im lặng không nói gì cả cũng không có bất cứ hành động nào tiếp theo, không gian cứ như thế rơi vào trầm mặc rất lâu, lâu đến mức đến chính bản thân cậu ngồi một chỗ ở đây cũng bắt đầu cảm thấy rất áp lực. Phùng Kiến Vũ xem tình hình trước mắt nếu như mình không thay đồ thì Vương Thanh khẳng định sẽ không chịu lái xe, thế cho nên cậu đành đưa tay lấy quần áo ở trong túi ra, chậm rãi mang áo thun trên người cởi xuống rồi mặc áo sơ mi vào người. Trong lúc Phùng Kiến Vũ thay đồ luôn cảm thấy có ánh mắt nóng bỏng dõi theo mình, khi cậu ngẩng đầu lên liền chạm tới ánh mắt ấy của đối phương trên gương chiếu hậu, Phùng Kiến Vũ nhanh chóng mang cúc áo sơ mi đóng vào nhưng do quá mức gấp gáp nên cậu đã đóng lệch hàng cúc, đến cuối cùng lại phải mở ra đóng lại:
"Phùng trưởng thôn muốn làm cái gì, muốn quyến rũ tôi sao?"
Phùng Kiến Vũ cố gắng đóng cúc áo trên người thật là ngay ngắn:
"Hả?'
Vương Thanh vẫn nhìn chằm chằm về phía Phùng Kiến Vũ thông qua kính chiếu hậu trên xe:
"Phùng trưởng thôn còn nhớ lời đề nghị của tôi lúc trước hay không? Tôi thật sự có hứng thú muốn một đêm phong lưu với trưởng thôn, chi bằng bây giờ chúng ta cùng nhau chơi trò xe rung một chút?"
Phùng Kiến Vũ dừng lại động tác, trong lòng chẳng hiểu sao lại rất khó chịu, cậu không thể thích ứng được đối với cách đối xử này của Vương Thanh, cậu chỉ muốn hắn đối với cậu như trước mà thôi, tuy rằng mỗi lời nói đều chẳng khác gì một tên lưu manh nhưng mà khi ấy cậu vẫn có thể xem ra được sự coi trọng của hắn dành cho mình, còn bây giờ thì sao giống như là một người rẻ mạt vậy. Vương Thanh có lẽ nhìn ra được trong ánh mắt kia của Phùng Kiến Vũ có tia mất mát cho nên liền lên tiếng:
"Tôi quên mất Phùng trưởng thôn có vợ rồi"
Phùng Kiến Vũ nắm chặt lấy quần âu trên tay, khi cậu nghe thấy Vương Thanh nói ra câu nói kia thì cậu liền gấp gáp đáp thế này:
"Chúng tôi ly hôn rồi"
Thật ra thì Phùng Kiến Vũ vẫn chưa ly hôn, nhưng mà cậu lại nói như vậy bởi vì muốn xem thái độ của Vương Thanh thế nào, nếu như hắn biết cậu và Thẩm Tiểu Thúy đã không còn gì với nhau thì hắn có thể hay không cũng sẽ cần cậu, nhưng mà Vương Thanh đến cuối cùng lại đáp thế này:
"Ly hôn rồi? Cô ấy hẳn là không thỏa mãn được Phùng trưởng thôn, hay là Phùng trưởng thôn lại không thỏa mãn được cô ấy?"
Phùng Kiến Vũ cúi đầu thay quần không đáp lời Vương Thanh nữa, mỗi lời nói của Vương Thanh đều sắc bén giống như một lưỡi dao vậy, hắn mở miệng nói câu nào liền có thể khiến cho trái tim cậu rỉ máu. Vương Thanh khởi động xe rời đi, hắn không trực tiếp đến địa điểm diễn ra tiệc mừng công mà đi tới chỗ ký túc xá thực tập của Vương thị, Phùng Kiến Vũ ngồi ở phía sau vẫn một mực im lặng không lên tiếng, cậu biết rằng Vương Thanh đến đây là để đón người hôm nay ngủ trong phòng làm việc hắn.
Lâm Chí Huyền lúc ngồi vào trong xe rồi mới phát hiện phía sau còn có Phùng Kiến Vũ, cậu ta cứng người một chút trong lòng có dự cảm không lành, nhưng mà cậu vẫn cố tỏ ra bình thường quay lại phía sau chào Phùng Kiến Vũ một tiếng rồi quay sang mỉm cười với Vương Thanh:
"Vương Thanh, hôm nay em mặc như vậy có được không?"
Vương Thanh đáp:
"Cậu mặc như thế nào tôi cũng đều thấy đẹp cả"
Phùng Kiến Vũ nhìn ra bên ngoài cửa kính, ngay cả ký túc xá thực tập Lâm Chí Huyền cũng đang ở, không biết rằng cậu ấy có như cậu lúc trước cũng được tới nhà của Vương Thanh hay không.
Lâm Chí Huyền cực kỳ vui vẻ, rất hiếm khi Vương Thanh đối với cậu như thế:
"Vương Thanh, khuyên tai Không Lối Thoát này nằm trong bộ sưu tập cách đây mấy năm trước của Sử Cát Cát rồi tại sao hôm nay lại muốn em đeo?"
Phùng Kiến Vũ bị lời nói của Lâm Chí Huyền thu hút liền hướng ánh mắt nhìn tới vị trí khuyên tai trên tai phải của Lâm Chí Huyền, nhớ tới ngày đó chính là ngày đầu tiên cậu cùng hắn thật sự là của nhau, cũng là vì khuyên tai Không Lối Thoát này mà cậu giận hắn mất vài ngày rồi lại tự động chạy tới nói chuyện với hắn trước.
"Tôi cảm thấy cậu đeo nó rất hợp, hợp hơn cả so với những người khác" Vương Thanh hướng ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu quan sát sắc mặt của Phùng Kiến Vũ.
Phùng Kiến Vũ im lặng nhìn ra bên ngoài cửa kính, gương mặt không có quá nhiều cảm xúc nhưng trong lòng lúc này đây lại có vô vàn cảm xúc, cậu muốn chiếc khuyên tai kia chỉ dành cho một mình cậu, muốn Vương Thanh cũng chỉ là của một mình cậu mà thôi.
Tiệc mừng công diễn ra tại một khách sạn lớn, có khoảng sân rộng ngoài trời vô cùng thoáng mát, đây là một bữa tiệc đứng ngoài trời cho nên không khí sẽ không còn ngột ngạt như ở trong xe ô tô của Vương Thanh nữa. Phùng Kiến Vũ chậm rãi bước theo phía sau Vương Thanh, Lâm Chí Huyền vẫn luôn đi ở bên cạnh hắn, thỉnh thoảng cậu có thể thấy được hành động làm nũng của Lâm Chí Huyền dành cho hắn, nội tâm lúc ấy lại một hồi dậy sóng. Nếu là cậu của 5 năm về trước thật sự sẽ không có can đảm như Lâm Chí Huyền, cậu không muốn làm ra những hành động thân thiết với hắn trước mặt nhiều người, cậu luôn luôn muốn che giấu mối quan hệ này, không muốn bất cứ ai khác biết cả, có lẽ chính vì điều này đã khiến cho cậu mất đi hắn.
Người tới rất nhiều, may mắn rượu vang này rất ngọt không đắng, có một chút chua chát ân ẩn, nồng độ không cao nên chẳng thể làm cho Phùng Kiến Vũ say đến bất tỉnh được.
"Vương tổng, tôi kính ngài một ly..."
"Vương tổng, chúng ta sau này nhất định sẽ lại hợp tác nữa"
"Vương tổng, sau này cần ngài giúp đỡ nhiều rồi"
"..."
Mỗi một người tới Phùng Kiến Vũ sẽ lại uống một ngụm rượu nhỏ, cậu muốn uống thật nhiều để say nhưng Vương Thanh lại không để cho cậu được như ý nguyện, hắn không cho phép cậu uống liền một lúc mà để cậu uống từng ngụm nhỏ một, để cho cậu đến hiện tại vẫn còn tỉnh táo để chứng kiến hắn cùng với Lâm Chí Huyền vui vẻ.
"Vương Thanh, em đói rồi qua kia ăn một chút được không?" Lâm Chí Huyền cố tình nghiêng đầu qua một bên nói với Vương Thanh
Vương Thanh gật đầu:
"Được"
Phùng Kiến Vũ cậu cũng đói lắm, cậu cả ngày hôm nay chưa hề ăn cái gì cả, đói đến mức muốn khóc thật lớn rồi. Vương Thanh không quan tâm cậu thì cậu sẽ tự động lấp đầy bụng mình, cậu uống rượu để no, uống cho thật say ngày mai tỉnh lại liền có thể gặp Phùng Kỷ Mặc sau đó hai người cậu sẽ rời khỏi chỗ này, cậu không biết mình có thể chịu đựng được đến khi nào nữa rồi.
Vương Thanh cùng Lâm Chí Huyền rời đi, Phùng Kiến Vũ liền đi về phía bồi bàn đang cầm khay rượu đi khắp nơi kia, Phùng Kiến Vũ tùy tiện chọn lấy một ly rượu ở đó, sau đấy liền cảm thấy ly rượu này vẫn chưa đầy liền mang chai rượu bên cạnh rót đến tràn. Phùng Kiến Vũ một mình loạng choạng rời khỏi nơi này, cậu muốn ở một chỗ không nhìn thấy Vương Thanh và Lâm Chí Huyền nữa.
Tiệc mừng công hôm nay có Đỗ Thư Cách, Đỗ Thư Cách không thích ồn ào cho nên hiện tại đã đi ra phía hồ bơi chọn một vị trí ngồi cách xa nơi náo nhiệt bên trong kia. Phùng Kiến Vũ trùng hợp cũng đi đến đó, lúc Đỗ Thư Cách quay lại còn tưởng rằng mình đang gặp ảo giác, từ lần ấy Phùng Kiến Vũ đột nhiên biến mất khiến cho hắn đi tìm cậu một thời gian cũng không có kết quả, hiện tại gặp lại liền vô cùng bất ngờ:
"Phùng Kiến Vũ"
Phùng Kiến Vũ có chút say rồi, nghe thấy có tiếng gọi mình liền quay lại loạng choạng nhìn một hồi nhưng không biết là ai. Đỗ Thư Cách thấy Phùng Kiến Vũ sắp ngã xuống thì vội vã chạy tới đỡ lấy cậu:
"Cẩn thận"
Phùng Kiến Vũ ngã vào trong lòng của Đỗ Thư Cách nhíu mày nhìn, ly rượu trên tay cũng sánh ra một chút làm ướt khoảng ngực áo sơ mi trắng kia:
"Anh là ai thế?"
Đỗ Thư Cách phát hiện ra Phùng Kiến Vũ say liền muốn đỡ cậu đến ghế ngồi nhưng bị cậu nằng nặc đẩy ra.
"Anh là Đỗ Thư Cách"
Phùng Kiến Vũ cố gắng mở lớn hai mắt nhìn gần hơn một chút:
"À, là Cách ca"
Đỗ Thư Cách vẫn đỡ lấy tay của Phùng Kiến Vũ:
"Phùng Kiến Vũ, lúc trước em đi đâu thế anh không thể tìm ra em được"
Phùng Kiến Vũ mơ mơ hồ hồ, lúc này liền bất ngờ bị kéo ngược về phía sau, cậu giật mình hốt hoảng la một tiếng, lúc cảm nhận được hơi thở vừa quen thuộc vừa xa lạ kia liền muốn khóc, ly rượu vốn đầy trên tay lại đổ xuống một chút ở vị trí ngực áo kia.
"Muốn làm gì?" Vương Thanh nhìn Đỗ Thư Cách giống như một con mãnh thú đang gầm ghè có thể chiến đấu bất cứ lúc nào
Đỗ Thư Cách cũng không kém, hắn ta nhanh tay nắm lấy cổ tay còn lại của Phùng Kiến Vũ muốn kéo ngược về phía mình:
"Mau buông em ấy ra"
Vương Thanh vẫn giống như lúc trước, bất cứ ai chạm tới Phùng Kiến Vũ sẽ ghen tức đáng sợ, hắn không muốn có bất cứ ai khác được có ý nghĩ không đúng với cậu. Vương Thanh dùng hết sức lực gỡ tay của Phùng Kiến Vũ ra khỏi tay của Đỗ Thư Cách , mang cậu kéo lại phía sau lưng mình.
Ánh mắt có lửa, không khí ân ẩn mùi thuốc súng, thời gian trôi qua vẫn không làm thay đổi được tính cách của con người, Vương Thanh vẫn manh động như vậy khi thấy có người yêu thích Phùng Kiến Vũ, Đỗ Thư Cách vẫn chán ghét như thế khi gặp Vương Thanh, chỉ có duy nhất một người là Phùng Kiến Vũ nãy giờ vẫn muốn giả bộ say rượu chứng kiến hết tất cả những sự việc xảy ra phía trước. Phùng Kiến Vũ bắt đầu có một chút hy vọng trở lại bởi vì cậu nhìn thấy được sự gấp gáp năm nào của Vương Thanh, sự gấp gáp này không phải dành cho bất cứ ai khác mà chính là dành cho cậu, nhưng bởi vì cậu không muốn hai người đàn ông kia sẽ lao vào đánh nhau cho nên cậu liền giả bộ lầu bầu xoay người rời đi:
"Đừng làm phiền tôi..."
Đỗ Thư Cách bị thư ký gọi rời đi, nếu như không phải có chuyện quan trọng thì hắn nhất định sẽ không rời khỏi chỗ này, nhưng mà hắn vẫn không cần vội vàng, Phùng Kiến Vũ hiện tại xuất hiện rồi hắn sẽ tìm một thời điểm thích hợp, khị cậu tỉnh táo trở lại sẽ nói cho cậu biết tình cảm của hắn.
Vương Thanh nhanh chóng đi tìm Phùng Kiến Vũ, phát hiện ra cậu đang cầm một chai rượu đưa lên miệng uống, hắn bước tới kéo lấy tay cậu ngăn lại, Phùng Kiến Vũ gạt tay Vương Thanh ra cố tình muốn uống. Vương Thanh nắm chặt cổ tay của Phùng Kiến Vũ, giọng nói rõ ràng đang vô cùng giận giữ:
"Phùng trưởng thôn, tôi nói cậu đến đây là để đỡ rượu cho tôi chứ không mượn cậu đi câu dẫn hết người này đến người khác"
Phùng Kiến Vũ hơi choáng váng một chút, tầm nhìn phía trước cũng mờ ảo:
"Tôi nãy giờ vẫn đỡ rượu cho anh... nhưng mà tôi cũng phải biết tận dụng cơ hội chứ... ở đây nhiều doanh nhân thành đạt như vậy, không biết chừng có người giúp tôi trả được số tiền thôn tôi nợ của anh"
Vương Thanh kéo lấy cổ tay của Phùng Kiến Vũ gần về phía mình, giọng nói rét lạnh:
"Ý của cậu là gì?"
Phùng Kiến Vũ có men rượu vào liền phóng khoáng hơn thường ngày, lời nói cũng sẽ mạnh miệng hơn:
"Ha ha... sao tôi lại không nghĩ ra Đỗ Thư Cách nhỉ, anh ấy là sư huynh của tôi lại tốt với tôi như vậy, ngày mai tôi sẽ tới mượn anh ấy một chút tiền, sau đó sẽ liền mang tiền trả đủ cho anh không thiếu một xu, chúng ta sau này không cần gặp mặt nhau"
Vương Thanh nắm lấy tay còn lại của Phùng Kiến Vũ, dùng sức nắm chặt lấy khiến cho cả bản thân Phùng Kiến Vũ cũng phải khẽ kêu lên một tiếng vì đau đớn:
"Cậu thích rời khỏi tôi như vậy sao?"
Phùng Kiến Vũ bị đau đánh rơi chai rượu ở trên tay xuống dưới đám có, chai rượu theo đó lăn một vòng chảy ra thứ chất lỏng màu đỏ đẹp mắt giống như là gương mặt ửng hồng vì men rượu kia của cậu vậy. Phùng Kiến Vũ vùng vẫy cố gắng muốn thoát khỏi Vương Thanh:
"Đúng vậy đấy, anh bỏ tôi ra"
Vương Thanh kích động, hắn hiện tại lại muốn phát điên, hắn không thể chịu đựng được Phùng Kiến Vũ nói ra lời nói muốn rời xa hắn. Vương Thanh mạnh tay kéo Phùng Kiến Vũ đến một góc kín, mang cậu đẩy mạnh vào góc tường rồi cúi đầu hôn lấy môi cậu. Nụ hôn nay mang theo sự giận giữ, Phùng Kiến Vũ cảm nhận được đau đớn trên môi, cảm nhận được sự giày vò trên đôi môi cậu, cũng cảm nhận được vị tanh mặn của máu.
"Ưm..."
Vương Thanh điên cuồng cởi áo sơ mi trên người Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ hốt hoảng muốn đưa tay ngăn hắn lại:
"Làm gì... ưm"
Vương Thanh không muốn cởi nữa hắn trực tiếp xé rách hàng cúc của áo sơ mi trên người Phùng Kiến Vũ, kế đó bàn tay liền đưa tới tháo thắt lưng trên người cậu, gấp gáp mang quần cậu kéo xuống. Phùng Kiến Vũ dùng sức cố gắng muốn đẩy Vương Thanh ra nhưng càng đẩy thì hắn lại càng ép sát ôm chặt lấy cậu, ngón tay kia đã luồn vào trong quần lót của cậu sờ tới rãnh mông, Phùng Kiến Vũ theo đó liền thở gấp một phen.
BẠN ĐANG ĐỌC
Xin hãy đặt cạnh anh ấy một Phùng Kiến Vũ
Lãng mạnThể loại: Đam mỹ Tác giả: Giai Nhân Tác phẩm chính: Xin hãy đặt cạnh anh ấy một Tiêu Dật Chuyển ver: Thanh Vũ (Đã xin phép tác giả) Nếu có người muốn nhìn thấy Vương Thanh lo lắng đến đứng ngồi không yên thì xin hãy mang Phùng Kiến Vũ cách thật xa a...