Chương 126: Uẩn khúc

131 7 0
                                    

"Xin chào, con là Phùng Kỷ Mặc năm nay 4 tuổi, nhà con ở số 4 đường X Thiên Tân, ba của con là Phùng trưởng thôn, người trong thôn đều gọi ba một tiếng là Phùng trưởng thôn nghe rất oách, ông bà nội gọi ba là Tiểu Vũ, con gọi ba chỉ một tiếng ba mà thôi, nhưng mà tên của ba con đầy đủ là Phùng Kiến Vũ. Ba nói tên của con là Phùng Kỷ Mặc, Kỷ trong kỷ niệm, Mặc trong trầm mặc, sau đây con xin kể cho mọi người nghe câu chuyện con cáo và chùm nho..."


Phùng Kỷ Mặc đứng ở trước mặt ba mẹ Phùng cùng Phùng Kiến Vũ thao thao bất tuyệt, thỉnh thoảng gương mặt non nớt kia sẽ làm sẽ làm ra một vài biểu cảm thái quá khiến cho ba người trong nhà cũng phải bật cười ha ha.


Sau khi ăn cơm xong Phùng Kiến Vũ dắt Phùng Kỷ Mặc trở về nhà, Phùng Kiến Vũ có một ngôi nhà nhỏ cách nhà ba mẹ Phùng một đoạn đường, từ sau khi kết hôn với Thẩm Tiểu Thúy hai người bọn cậu liền dọn ra ở riêng. Thẩm Tiểu Thúy mặc dù biết Phùng Kiến Vũ thích Vương Thanh, cậu thích một người đàn ông nhưng vẫn kết hôn cùng với cậu, hơn nữa cũng không hề ép buộc cậu phải yêu cô ấy, sau khi cô ấy sinh Phùng Kỷ Mặc được 1 năm liền có một cơ hội tốt được một tổ chức nào đó tài trợ toàn bộ chi phí cho đi du học ở Pháp. Tuy rằng Thẩm Tiểu Thúy không muốn một mình bay đến nơi xa lạ đó học tập công tác, nhưng mà cô quả thật cũng muốn cho bản thân mình một cơ hội mới, cũng là muốn cho Phùng Kiến Vũ và cô có khoảng không gian riêng biệt.


Có lẽ cuộc đời này người mà Phùng Kiến Vũ muốn nói tiếng xin lỗi nhất chính là Thẩm Tiểu Thúy, nhưng người cậu muốn dành toàn bộ cuộc đời này để chuộc lỗi lầm của mình không phải cô ấy mà chính là Vương Thanh. Ngày ấy Phùng Kiến Vũ nói muốn đặt tên khỉ con này là Phùng Kỷ Mặc, Thẩm Tiểu Thúy nửa lời cũng không hỏi đã gật đầu đồng ý luôn, Phùng Kiến Vũ quả thật cảm thấy rất có lỗi với Thẩm Tiểu Thúy vì lấy tên con trai cô ấy để nhớ đến Vương Thanh. Kỷ Mặc chính là kỷ niệm trầm mặc, một quãng kỷ niệm mà cậu hẳn đến khi nhắm mắt rời xa nhân thế rồi cũng chưa chắc có thể quên được.


"Ba, hôm nay cô giáo lại hỏi mẹ khi nào thì trở về"


Phùng Kiến Vũ giật mình trở lại thực tại, cậu cúi người xuống nhấc bổng Phùng Kỷ Mặc đặt lên vai, vừa đi vừa nói với nó:


"Mẹ của con sao, có lẽ tết này sẽ trở về"


Thẩm Tiểu Thúy đã rời khỏi Phùng Kỷ Mặc được ba năm rồi, từ lúc cô ấy đi Phùng Kỷ Mặc mới được 1 tuổi, cho nên cậu căn bản không có một chút ấn tượng gì với mẹ của mình cả:


"Ba, mẹ là người thế nào? Tại sao mẹ không chịu về thăm con?"


Phùng Kiến Vũ trầm mặc, lý do vì sao Thẩm Tiểu Thúy không trở về nhìn Phùng Kỷ Mặc là có nguyên do, mà nguyên do này cậu hiện tại không tiện nói ra:


"Mẹ của con, cô ấy là một người phụ nữ rất tốt, cực kỳ bao dung"


Phùng Kỷ Mặc thở dài một tiếng, Phùng Kiến Vũ nghe vậy thì nhíu mày:


"Mới nhỏ tuổi như vậy đã học cách thở dài từ ai hả?"


Phùng Kỷ Mặc lại thở dài thêm một tiếng nữa:


"Ba không phải cũng rất hay như vậy sao?"


Phùng Kiến Vũ ngẩn người, thì ra cậu thở dài nhiều đến mức ngay cả Phùng Kỷ Mặc cũng phát hiện ra được. Phùng Kiến Vũ khẽ mỉm cười kiệu Phùng Kỷ Mặc ở trên cổ ngâm nga hát:


"Từng ánh sáng lấp lánh lấp lánh


Cả bầu trời đầy ngôi sao nhỏ..."


Phùng Kỷ Mặc nhanh chóng hát theo Phùng Kiến Vũ:


"Treo lơ lửng tỏa sáng trên bầu trời


Y hệt như đôi mắt của cậu"


Phùng Kiến Vũ và Phùng Kỷ Mặc đã sống như vậy được 4 năm rồi, cuộc sống rất là bình thản, tuy rằng Phùng Kỷ Mặc coi như không có mẹ nhưng nhóc có một người cha vĩ đại, tuy rằng Phùng Kiến Vũ không có Vương Thanh nhưng có Phùng Kỷ Mặc, có một kỷ niệm trầm mặc.


Phùng Kiến Vũ làm theo tất cả mọi ý muốn của ba mẹ Phùng, khi cậu từ Bắc Kinh trở về, mẹ Phùng liên tục hối thúc cậu lấy vợ, Phùng Kiến Vũ gật đầu đáp ứng lấy Thẩm Tiểu Thúy, ba Phùng muốn cậu trở thành cán bộ làm trong xã phường, cậu gật đầu đáp ứng trở thành trưởng thôn, hai người còn muốn có một đứa cháu bế bồng, Phùng Kỷ Mặc cứ như vậy xuất hiện. Mọi thứ dường như là đã mãn nguyện với hai người, duy chỉ có một mình Phùng Kiến Vũ lại cảm thấy mình đến tột cùng chẳng có sở thích gì để theo đuổi cả.


...


Văn phòng ở xã là mà khu nhà cấp bốn đã cũ kỹ, ngày nào Phùng Kiến Vũ cũng đúng giờ đến đó ngồi, hết giờ trở về nhà, dù nắng hay mưa người ta cũng đều thấy Phùng trưởng thôn đến đó ngồi. Phùng Kiến Vũ mới trở thành trưởng thôn cách đây được hai năm, vừa trở thành trưởng thôn liền có thể giúp cho thôn nhỏ này phát triển, cả thôn đều nhổ lúa trồng mía, có một nhà máy sản xuất đường ăn vẫn luôn ký hợp đồng thu mua dài hạn với thôn của Phùng Kiến Vũ. Phùng Kiến Vũ cũng không biết tại sao công ty đó lại nhìn trúng thôn nhỏ này, nhưng mà cậu đã nghiên cứu hợp đồng rất kỹ, xem đi xem lại nhiều lần không có vấn đề gì mới mang ra bàn bạc với người trong thôn, đến cuối cùng hai năm nay thôn nhỏ của cậu mọi người đều làm ăn rất phát đạt.


Đó là một ngày nổi giông mùa hè, Phùng Kiến Vũ ngồi ở trong phòng làm việc của mình ở trong thôn thất thần đợi hết giờ, sắc trời âm u tối sầm, cát bụi bay tứ tung, cây cổ thụ lớn ở trước cửa cũng vì đợt gió này làm chao đảo. Bỗng có một người đàn ông trung niên hớt hải chạy vào bên trong hướng Phùng Kiến Vũ gấp gáp nói:


"Không xong rồi Phùng trưởng thôn, Lý Lợi ôm tiền bỏ trốn rồi"


Phùng Kiến Vũ bị tiếng gió làm cho nghe không rõ lời người đàn ông kia nói:


"Hả, Chu thúc có gì cứ từ từ nói"


Chu Thế Vinh vẫn không thể bình tĩnh được, ông nắm lấy tay của Phùng Kiến Vũ gấp rút kể lại mọi chuyện:


"Bên công ty kia đưa tiền nói chúng ta ba ngày nữa thu hoạch mía chở tới, mía của chúng ta mùa này chất lượng không được tốt, phía bên công ty đó nói mía của chúng ta không hợp Phùng chuẩn yêu cầu đưa lại số tiền lúc đó đã trả, nhưng mà Lý Lợi hiện tại đã cầm số tiền kia bỏ trốn rồi"


Phùng Kiến Vũ nhíu mày, ngoài trời đột nhiên đổ xuống một cơn mưa rất lớn, một vệt sét xé ngang bầu trời kéo theo đó là tiếng sấm nổ đến đinh tai:


"Phía công ty kia đưa cho chúng ta bao nhiêu tiền?"


Chu Thế Vinh đáp:


"Bọn họ lúc trước thường chỉ đưa một nửa số tiền mà thôi, sau khi lấy được mía mới trả phần còn lại của số tiền, nhưng đợt này bọn họ lại đưa cả, tổng cộng hơn hai trăm vạn tệ"


Phùng Kiến Vũ giật mình:


"Hơn hai trăm vạn? Trước giờ phía bên bọn họ không phải chỉ trả hơn một trăm vạn hay sao?"


Chu Thế Vinh cũng cảm thấy trong chuyện này có uẩn khúc, nhưng tiền thì đã đưa rồi, có giấy tờ biên lai nhận tiền rõ ràng cho nên phía bên mình vẫn là không có gì để bàn cãi cả:


"Hơn nữa bọn họ còn lấy việc đó ép giá chúng ta, nói số mía lần này không đủ Phùng chuẩn, muốn bọn họ thu mua bọn họ cũng chỉ trả chúng ta 5 vạn tệ mà thôi"


Phùng Kiến Vũ lại hả một tiếng:


"Cái gì, chỉ trả chúng ta 5 vạn tệ sao? Số mía đó tuy rằng có không đạt Phùng chuẩn đi chăng nữa cũng phải hơn 5 vạn tệ"


Chu Thế Vinh thở dài:


"Phùng trưởng thôn, hết cách rồi, chúng ta không bán cho họ thì cũng không biết bán cho ai nữa cả"


Phùng Kiến Vũ im lặng một lúc, trong lòng cậu rối bời không tìm ra cách nào giải quyết ổn thỏa cả, trong chuyện này nhất định phía bên công ty kia dở trò, nếu không tại sao lại đột nhiên đưa cho bên cậu nhiều tiền như thế, lại còn một lần đưa liền đưa hết cả luôn:


"Chu thúc, lát nữa cháu sẽ tới nói chuyện với người bên công ty đó một chuyến, trong chuyện này nhất định có uẩn khúc".


Phùng Kiến Vũ đợi mưa tạnh liền đi tới phía bên công ty kia, nói là công ty nhưng đây thực chất chỉ là một chi nhánh nhỏ mà thôi, bọn họ có tổng công ty đặt trụ sở Bắc Kinh. Lệnh Bắc Hải là người phụ trách chi nhánh này, ông ta năm nay cũng phải gần 50 tuổi rồi, thân hình tròn trịa, ánh mắt ranh ma lươn lẹo, Lệnh Bắc Hải vừa nhìn thấy Phùng Kiến Vũ tới liền đứng dậy bước ra hỏi:


"Phùng trưởng thôn là mang tiền tới trả cho chúng tôi hay sao?"


Phùng Kiến Vũ trước vẫn là không kích động, cố gắng nở nụ cười hòa hoãn thương lượng:


"Lệnh giám đốc, số mía của chúng tôi sắp đến thời gian thu hoạch rồi, tuy rằng lần này mía không được tốt, nhưng cũng không phải là quá kém chất lượng, cái giá 5 vạn tệ đó đưa ra thật sự là không được thỏa đáng cho lắm"


Lệnh Bắc Hải cũng vẫn điềm đạm đáp lại:


"Phùng trưởng thôn, trong hợp đồng đã ghi rõ nếu như mía không đạt chất lượng mà bên chúng tôi đưa ra, chúng tôi có thể không thu mua, hiện tại chúng tôi là đang giúp bên các cậu Phùng thụ số mía kém chất lượng kia đấy"


Phùng Kiến Vũ trầm giọng:


"Chúng tôi mang số mía đó ra bên ngoài bán khẳng định sẽ thu về hơn 5 vạn tệ rất nhiều lần"


Lệnh Bắc Hải khẽ mỉm cười:


"Như vậy bên của câu lấy đâu mía ra cung cấp cho chúng tôi đây, nếu như mía không được cung cấp đúng thời hạn phía bên công ty tôi sẽ tổn thất rất lớn, tiền vi phạm hợp đồng, tiền mà tôi đã đưa cho bên cậu, phiền cậu ngày mai đưa đến cho tôi, tổng thiệt hại tôi đã tính rồi tất thảy là hai mươi triệu"


Phùng Kiến Vũ nâng giọng giật mình:


"Hai mươi triệu?"


Lệnh Bắc Hải gật đầu:


"Tiền đền bù đều tăng lên theo cấp số nhân, bên tôi nể giao tình hai năm nay của chúng ta đã tự động lược bỏ những con số lẻ ở phía sau rồi"


Phùng Kiến Vũ muốn thử lấy cứng chọi cứng:


"Ông như vậy là ép người quá đáng, thôn chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền như thế"


Lệnh Bắc Hải lạnh giọng:


"Không có tiền thì đi tù, cả thôn đều đi tù"


Phùng Kiến Vũ nhìn chằm chằm Lệnh Bắc Hải, mọi thiệt thòi hiện tại đều thuộc về phía bên thôn cậu cho nên cậu không thể nào kích động ở chỗ này được tránh làm cho mọi chuyện hỏng bét:


"Lệnh giám đốc, chúng ta dù gì cũng đã hợp tác với nhau hai năm rồi, không còn cách thương lượng nào khác hay sao?"


Lệnh Bắc Hải xoay người đi về phía bàn làm việc của mình ngồi xuống:


"Phùng trưởng thôn, cậu cũng biết chỗ chúng tôi chỉ là một chi nhánh nhỏ của công ty mà thôi, tôi cũng chẳng phải là cấp trên, cho dù có muốn nể tình giúp đỡ cậu cũng không có cách nào khác cả"


Phùng Kiến Vũ nghĩ một hồi liền nói tiếp:


"Như vậy có thể để chúng tôi thử thương lượng với cấp trên của ông hay không?"


Lệnh Bắc Hải bật cười ha ha:


"Tổng giám đốc lớn ngay cả tôi cũng chưa từng diện kiến, cậu nói xem người ta có chịu dành thời gian cho cậu hay không?"


Phùng Kiến Vũ cũng nghĩ khả năng tổng giám đốc lớn chịu gặp mình là rất khó, dù sao người ta bận trăm công ngàn việc như thế nào có dễ gì chịu cho cậu mười phút gặp mặt đâu:


"Lệnh giám đốc, thôn chúng tôi quả thật không có nhiều tiền như vậy, ông xem có cách nào có thể làm cho hai bên cùng đều tốt hay không?"


Lệnh Bắc Hải cứng rắn lắc đầu:


"Tôi nói số mía lần này kém chất lượng như vậy, ngay cả chính bản thân tôi cũng bị liên lụy, có thể sẽ bị cắt chức cũng nên, cậu hỏi tôi tôi cũng không biết nên làm như thế nào được"


Phùng Kiến Vũ cùng Lệnh Bắc Hải lời qua tiếng lại rất lâu, cuối cùng cũng không có cách giải quyết nào khác cả, Phùng Kiến Vũ đành cứ như vậy quay trở về bàn bạc với người trong thôn một lượt.


"Phùng trưởng thôn, 5 vạn tệ để mua số mía kia của chúng ta là chuyện không thể nào, cậu xem công sức chúng tôi bỏ ra mấy tháng nay lại chỉ có thể đáng 5 vạn tệ thôi hay sao" Một bác gái tức giận nói lớn


Phùng Kiến Vũ nhíu nhíu mày, chuyện lần này nhất định là có quỷ, có thể Lệnh Bắc Hải cùng Lý Lợi đã lên kế hoạch với nhau từ trước rồi, có trách cũng chỉ trách cậu đã quá tin tưởng giao việc quan trọng như thế cho người ta mà thôi:


"Vấn đề ở chỗ là chúng ta bán hay không bán cũng chẳng thể nào có đủ tiền trả cho người ta, việc trước mắt vẫn nên là đi tìm Lý Lợi để đòi lại số tiền kia".


...


Vương Thanh mất 5 năm để tìm ra những người có ngoại hình giống như Phùng Kiến Vũ, lại mất từng ấy thời gian để bồi dưỡng những người đó sao cho giống tính cách của cậu nhất, dĩ nhiên thì trước Lâm Chí Huyền hắn đã có vô số những tình nhân nam khác, số người đó đều sợ hãi tự động rời khỏi hắn vì nghĩ hắn có chứng bệnh tâm thần.


Vương Thanh vẫn không ngừng tìm kiếm Phùng Kiến Vũ, hắn cũng chẳng biết nếu như tìm được cậu về rồi hắn có thể đủ nhẫn tâm trừng phạt cậu hay không, nhưng công việc hàng ngày của hắn mỗi khi mở mắt ra chính là chờ đợi điện thoại từ những người mà hắn thuê tìm cậu. Cho đến khoảng hai tháng trở về trước, có người nói nhìn thấy Phùng Kiến Vũ ở Thiên Tân, còn chụp lại được hình ảnh của cậu để gửi cho hắn. Vương Thanh vừa nhìn thấy tấm hình kia liền chấn động, trái tim bỗng chốc đập nhanh hơn rất nhiều, trong lòng hắn ngổn ngang không rõ là vui hay buồn, là yêu hay hận. Vương Thanh hẹn người đưa tin kia gặp mặt, cậu ta nói mình là người cùng thôn với Phùng Kiến Vũ, còn nói Phùng Kiến Vũ ở thôn cậu ta trở thành trưởng thôn rồi. Vương Thanh vừa lướt nhìn qua liền có thể biết được người đàn ông trước mặt là kẻ hám tiền, nụ cười nịnh bợ trên môi cậu ta đã tố cáo tất cả, hắn cười thầm trong lòng nghĩ những kẻ thế này là dễ dàng mua chuộc nhất, chẳng phải chỉ cần cho một số tiền liền có thể đồng ý làm việc cho hắn hay sao.


Vương Thanh biết thôn của Phùng Kiến Vũ ký hợp đồng cung cấp mía dài hạn với một công ty bánh kẹo, trùng hợp hơn nữa chính là ông chủ của công ty bánh kẹo kia hắn xem như cũng quen biết, hắn không ngại bỏ ra một khoản tiền chỉ để muốn làm cho Phùng Kiến Vũ thất bại, thế cho nên mới có chuyện công ty đã cùng hợp tác hai năm nay với Phùng Kiến Vũ lại tự động trở mặt như thế.


"Vương Thanh, ngày mai chúng ta hẹn hò đi" Lâm Chí Huyền ngồi ở trong phòng làm việc của Vương Thanh lên tiếng nói


Vương Thanh từ trong suy nghĩ giật mình bước ra;


"Hẹn hò?"


Lâm Chí Huyền gật đầu:


"Ngày mai thời tiết rất đẹp, lại là thứ bảy chúng ta hẹn hò đi"


Vương Thanh gõ ngón tay trên mặt bàn bình thản hỏi lại:


"Cậu muốn đi đâu?"


Lâm Chí Huyền nghĩ nghĩ một hồi liền mạnh dạn nói thế này:


"Chúng ta đi trung tâm thương mại mua sắm, sau đó đi ăn tối ở nhà hàng sang trọng... kế đó liền trở về nhà của anh có được không?"


Lâm Chí Huyền là người kiên nhẫn nhất trong số những người Vương Thanh được chọn để đào tạo làm tình nhân, cậu có thể cùng hắn diễn xuất, lại có thể sống theo sở thích của một hình mẫu mà hắn đặt ra, lý do Lâm Chí Huyền đối với Vương Thanh kiên nhẫn lâu như vậy chính là cậu cảm thấy thật sự có cảm giác với Vương Thanh. Nhưng mà có một điều khiến cho Lâm Chí Huyền cảm thấy rất buồn phiền, Vương Thanh quen cậu được vài tháng rồi, thời gian tuy không dài nhưng cũng chẳng thể coi là ngắn, bất quá hắn chẳng khi nào để cho cậu ở lại nhà hắn cả, cũng chưa hề chân chính chạm vào cậu.


"Ngày mai thứ bảy? Thời tiết lại sẽ rất đẹp sao?" Vương Thanh trầm mặc hỏi lại


Lâm Chí Huyền mỉm cười gật đầu, ánh mắt mang theo tia mong chờ nhìn về phía người đàn ông cường đại đang ngồi phía trước.


"Ngày mai tôi có chuyện rất quan trọng cần phải giải quyết" Vương Thanh nhìn về phía Lâm Chí Huyền một cái rồi lại tiếp tục cúi đầu nhìn màn hình máy tính làm việc.


Lâm Chí Huyền thất vọng, nhưng rất nhanh sau đó cậu liền giả bộ hờn dỗi:


"Còn có chuyện quan trọng hơn em sao?"


Vương Thanh nhếch môi cười ẩn ý:


"Cậu muốn hẹn hò còn cần đợi đến ngày mai sao, đợi tôi làm xong việc buổi tối chúng ta liền hẹn hò".

Xin hãy đặt cạnh anh ấy một Phùng Kiến VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ