Chương 144: Tuân lệnh vợ của anh

199 8 0
                                    

Thẩm Kính Bình vừa mới nhận được điện thoại của cấp trên, cấp trên rất tức giận khiển trách cậu một hồi còn nói cậu đắc tội với ai không đắc tội lại đi đắc tội với đại nhân vật không nên chọc giận như thế. Cả Phùng Kiến Vũ và nhóm người cảnh sát kia đều vô cùng bất ngờ trước hành động cùng thái độ của Thẩm Kính Bình, Vương Thanh thì ngược lại vẫn bình tĩnh như trước:


"Xin lỗi em ấy đi"


Thẩm Kính Bình kinh ngạc, Phùng Kiến Vũ thì cũng bất ngờ không kém, mọi người đều chẳng ai hiểu tại sao Vương Thanh lại nói như thế, nhưng mà Thẩm Kính Bình cuối cùng vẫn hướng Phùng Kiến Vũ nói một tiếng xin lỗi đúng như yêu cầu của Vương Thanh:


"Thành thật xin lỗi"


Vương Thanh cũng không phải là người quá đáng, hắn làm sai thì hắn nhất định sẽ đứng ra chịu trách nhiệm, nhưng người nào chỉ cần có ý đồ muốn cười nhạo hay ức hiếp Phùng Kiến Vũ thì hắn cũng sẽ nhất định làm cho ra lẽ đến cùng. Mắt thấy Thẩm Kính Bình quả thật thành khẩn nói ra lời xin lỗi kia, Vương Thanh cũng không làm khó cậu ta nữa, hắn từ trong túi quần lấy ra ví da đếm đủ bảy trăm đưa cho Thẩm Kính Bình, Thẩm Kính Bình nào dám nhận nhưng Vương Thanh vẫn lạnh giọng ép buộc cậu ta nhận lấy:


"Cầm lấy đi"


Sau khi mọi chuyện đã được giải quyết xong xuôi, Phùng Kiến Vũ mới đau lòng nhìn vết thương ở trên vai của Vương Thanh:


"Vương Thanh, anh cởi áo ra đi"


Vương Thanh nhíu mày nhìn chằm chằm cánh tay đang băng bó của Phùng Kiến Vũ khàn giọng hỏi:


"Tay của em sao thế?"


Phùng Kiến Vũ thở dài giúp Vương Thanh mở cúc áo:


"Ngày hôm qua nhà có trộm, kết quả liền thành ra như vậy"


Phùng Kiến Vũ nhìn thấy vết thương ở trên vai của Vương Thanh liền giật mình, trên vai hắn vừa có dấu hiệu sưng tím lại vừa có vết máu loang lổ, Phùng Kiến Vũ cũng không biết Vương Thanh làm sao lại bị thành như vậy nữa, sống mũi cùng hốc mắt cậu cay xè nóng lên, nước mắt chậm rãi chảy xuống. Vương Thanh lúc nào cũng đều như vậy cả, hắn luôn khiến cho cậu phải tự trách chính bản thân mình, cậu không biết 5 năm trước đây trên người Vương Thanh có những vết thương như vậy hay không.


Vương Thanh có lẽ cảm nhận được trên vai mình có giọt nước nhỏ xuống liền quay lại phía sau nhìn Phùng Kiến Vũ, mắt thấy hồ ly nhỏ nhà mình đang đứng ở phía sau vừa lấy bông chấm trên vết thương cho hắn vừa khẽ khóc liền đưa tay nắm lấy cổ tay cậu:


"Tiểu Vũ, em sao thế?"


Phùng Kiến Vũ tức giận giật mạnh tay lại, cậu ném bông sang một bên rồi ngồi xuống ghế sô pha:


"Anh sao thế? Tại sao anh lúc nào cũng như vậy hả?"


Vương Thanh không biết Phùng Kiến Vũ tại sao lại tức giận, hắn cứ nghĩ Phùng Kiến Vũ là đang chán ghét hắn cho nên càng gấp gáp hơn, hắn nắm lấy cổ tay của cậu vội vã nói:


"Tiểu Vũ nói cho anh biết, làm ơn nói cho anh biết em rốt cuộc không hài lòng chỗ nào?"


Phùng Kiến Vũ thấy Vương Thanh gấp gáp như vậy trái tim của cậu liền tự động run rẩy, Phùng Kiến Vũ cũng không biết mình phải làm gì mới có thể làm cho Vương Thanh có lại được cảm giác an toàn, khóe mắt cậu đỏ hoe, cậu đưa một tay không bị thương của mình ôm lấy cổ của hắn, giọng nói nức nở:


"Vương Thanh em ở đây, em sẽ không bao giờ rời khỏi anh nữa cả, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, yêu anh. Vương Thanh có phải bởi vì em mà anh mới luôn căng thẳng như vậy hay không, Vương Thanh em xin lỗi, em phải làm sao anh mới có thể như lúc trước đây?"


Vương Thanh giật mình thất thần, hóa ra không phải là Phùng Kiến Vũ chán ghét hắn, hóa ra cậu luôn quan tâm đến hắn như thế. Vương Thanh không thích nhìn thấy Phùng Kiến Vũ đau lòng, huống hồ hiện tại cậu còn đang khóc như thế, mỗi lần Phùng Kiến Vũ như vậy trái tim của Vương Thanh liền giống như gắn vào thiết bị cảm ứng khẽ rung lên bần bật đau nhói, có lẽ giữa hắn và cậu đã có một sợi dây liên kết không thể tách rời nữa rồi:


"Tiểu Vũ em đừng khóc có được không?"


Phùng Kiến Vũ vẫn cứ gục đầu vào vai của Vương Thanh khóc lớn, đây là lần đầu tiên kể từ sau 5 năm cậu mới làm nũng hắn như vậy, độ tuổi của cậu và hắn không còn thích hợp để làm ra những hành động trẻ con kia nhưng mà Phùng Kiến Vũ cậu cứ mặc kệ, ngay cả giới tính cậu cũng không màng tới huống chi là độ tuổi cỏn con này:


"Em sẽ khóc, sẽ khóc mãi thôi nếu như anh cứ tự làm bị thương chính bản thân mình như vậy"


Vương Thanh vuốt lấy mái tóc đen mềm của Phùng Kiến Vũ rồi vuốt xuống sống lưng cậu đau lòng dỗ dành:


"Em khóc lòng anh cũng đau theo"


Tiếp đó Phùng Kiến Vũ không nói gì nữa cả, cậu chỉ ngồi khóc mà thôi, khóc đến nỗi bả vai của Vương Thanh cũng ướt đẫm một mảnh, khóc đến mức hai mắt mờ nước nhìn không rõ ràng. Câu nói cuối cùng kia của Vương Thanh chẳng khác nào một mũi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim của Phùng Kiến Vũ, Vương Thanh nói nếu như cậu khóc lòng hắn cũng đau theo, vậy thì câu nói mà cậu nói với hắn 5 năm trước đây sẽ đau như thế nào đây. Phùng Kiến Vũ không dám nhắc đến chuyện 5 năm về trước nữa, cậu sợ hãi cùng xấu hổ, cậu sợ Vương Thanh sẽ dần dần nhận ra được cậu không xứng đáng với tình yêu hoàn mỹ này của hắn, Phùng Kiến Vũ nghĩ đến đó thôi liền tự động siết chặt lấy vòng eo của Vương Thanh:


"Vương Thanh, em cũng cần anh, anh sau này cũng đừng rời khỏi em có được không?"


Vương Thanh cúi đầu xuống hôn lên trán của Phùng Kiến Vũ rồi khe khẽ nói:


"Đương nhiên sẽ là như vậy... Tiểu Vũ chúng ta về nhà đi"


Phùng Kiến Vũ ngồi thẳng dậy, cậu nhíu mày nhìn bộ dạng chật vật của Vương Thanh hiện tại:


"Vết thương của anh"


Vương Thanh lắc đầu, hắn muốn đưa Phùng Kiến Vũ quay trở lại Bắc Kinh bởi vì nơi này giống như một địa phương kỳ bí vậy, 5 năm trước Phùng Kiến Vũ không có đi đâu cả mà trở về Thiên Tân, Vương Thanh thế nhưng có cho người tìm kiếm cũng không tìm ra được cậu, hắn sợ nếu như hắn ở lại đây ngủ một giấc rồi tỉnh dậy ngày mai sẽ không nhìn thấy cậu nữa, cho nên Vương Thanh mới muốn mang Phùng Kiến Vũ trở lại Bắc Kinh mới có thể yên tâm được:


"Không sao, chúng ta về nhà có được không?"


Phùng Kiến Vũ nhìn thấy trong đôi mắt của Vương Thanh có tia mong chờ khẩn thiết, cậu không rõ tại sao Vương Thanh lại muốn về lại Bắc Kinh như vậy, có điều chỉ cần hắn muốn đi thì nơi nào cậu cũng sẽ đi cùng với hắn. Phùng Kiến Vũ gật đầu đồng ý với Vương Thanh:


"Như vậy qua nhà mẹ đón Kỷ Mặc"


Vương Thanh đóng cúc áo sơ mi, cẩn thận đỡ lấy Phùng Kiến Vũ bước ra khỏi nhà. Phùng Kiến Vũ ngồi vào ghế lái phụ nhìn Vương Thanh một hồi rồi nói:


"Anh có lái xe được hay không?"


Vương Thanh mỉm cười trêu chọc:


"Tâm can bảo bối của anh ở bên cạnh, anh nào dám lơ là"


Phùng Kiến Vũ cúi đầu, cậu không vì lời nói kia của Vương Thanh làm cho vui vẻ ngược lại không khí trong xe cũng vì gương mặt trầm mặc kia của cậu mà ngưng trọng:


"Cho dù có em ngồi cạnh hay không anh cũng phải lái xe cẩn thận, nếu không em sẽ rất lo lắng"


Vương Thanh nâng giọng, hắn bắt đầu khởi động xe đi đến nhà của mẹ Phùng:


"Tuân lệnh vợ của anh"


Phùng Kiến Vũ nghe thấy câu kia của Vương Thanh mới chịu mỉm cười, gương mặt nhỏ nhắn của cậu cũng tự nhiên đỏ ửng lên vì xấu hổ, Vương Thanh thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy hồ ly nhỏ nhà mình như vậy vẫn không chịu buông tha:


"Tiểu Vũ em đỏ mặt"


Phùng Kiến Vũ bị nói thế liền vừa xấu hổ vừa tức giận:


"Anh lại không chịu nhìn đường nữa"


Vương Thanh ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía đường lớn, hắn mang theo cả sinh mệnh của mình đi trên đường cho nên tâm trạng sẽ vừa vui vẻ vừa căng thẳng hơn một chút chút:


"Tiểu Vũ đỏ mặt lên nhìn càng đáng yêu"


Phùng Kiến Vũ hừ hừ quay sang nhìn Vương Thanh, vốn là sẽ định tức giận quát hắn nhưng khi bắt gặp được sườn nhan cương nghị kia của Vương Thanh, cậu liền ngây ngốc ngắm nhìn đến thất thần một lúc mới mỉm cười hỏi lại một câu:


"Thật sao? Anh nhìn em lâu một chút cũng đều không thấy chán, đều thấy rất thuận mắt sao?'


Vương Thanh gật đầu, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía đường lớn trước mặt:


"Đúng thế, muốn nhìn thấy em cả cuộc đời này"


Lúc Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh đi tới nhà của mẹ Phùng là gần 4 giờ chiều, ba Phùng vẫn chưa về nhà, mẹ Phùng thì đang đi chợ, trong nhà chỉ có Phùng Lãng và Phùng Kỷ Mặc mà thôi. Phùng Kiến Vũ cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu như để cho mẹ Phùng nhìn thấy Vương Thanh ở chỗ này thì bà nhất định sẽ làm loạn lên, mà Phùng Kiến Vũ thì lại không muốn cho mẹ Phùng biết chuyện này tại thời điểm Vương Thanh vẫn còn chưa hoàn toàn bình ổn trở lại.


Phùng Lãng nghe thấy tiếng chuông liền chạy ra mở cửa, Phùng Lãng hiện tại đã trở thành một thầy giáo đúng như ý nguyện của ba Phùng, Phùng Kiến Vũ nghĩ có lẽ Phùng Lãng cũng rất thích công việc này của mình, trong nhà cũng chỉ có cậu không hứng thú với ý nguyện của ba Phùng mà thôi:


"Dật ca nhà của anh bị trộm hả?"


Phùng Kiến Vũ gật đầu, cậu muốn nhanh chóng rời đi nếu không mẹ Phùng trở về nhìn thấy Vương Thanh thì cậu cũng không biết nên giải thích ra sao, hơn nữa lấy cá tính hiện tại của Vương Thanh mà nói thì hắn nhất định sẽ kích động, đến khi ấy hình ảnh của hắn để lại cho ba mẹ cậu nhất định sẽ càng không tốt hơn:


"Kỷ Mặc đâu rồi?"


Phùng Kiến Vũ vừa hỏi xong thì Phùng Kỷ Mặc ở trong nhà liền chạy ra chỗ cậu gọi lớn:


"Ba ơi, tay còn đau hay không?"


Phùng Kiến Vũ nhìn thấy Phùng Kỷ Mặc liền mỉm cười: "Khỉ con, ba tới đón con đây" nói rồi Phùng Kiến Vũ liền nhìn Phùng Lãng: "Tiểu Lãng, anh có việc quan trọng bây giờ phải lên Bắc Kinh, lát nữa ba mẹ về thì giúp anh nói với ba mẹ một tiếng nha"


Phùng Lãng giật mình:


"Nhưng mà Dật ca anh như vậy sao mà đi được, còn dẫn theo cả Kỷ Mặc nữa"


Phùng Kiến Vũ dắt tay Phùng Kỷ Mặc khẽ mỉm cười nhìn Phùng Lãng:


"Không sao, bạn anh đợi ở trước cửa rồi"


Phùng Lãng lúc này mới nhìn ra xem thử, phát hiện có một chiếc xe hơi sang trọng ở đó. Phùng Kiến Vũ cúi người nhắc nhở Phùng Kỷ Mặc:


"Khỉ con, mau chào tạm biệt cậu đi"


Phùng Kỷ Mặc hướng Phùng Lãng vẫy vẫy cái tay nhỏ:


"Chào tạm biệt cậu"


Phùng Kiến Vũ cùng Phùng Kỷ Mặc đi ra xe, Phùng Kiến Vũ giúp Phùng Kỷ Mặc mở cửa xe sau đó Phùng Kỷ Mặc leo lên xe, mắt thấy Vương Thanh ngồi ở phía trước cậu liền thản nhiên nâng giọng gọi một tiếng:


"Bà Vương Thanh tới đón chúng ta"


Phùng Kiến Vũ ngồi vào phía sau cùng Phùng Kỷ Mặc, Vương Thanh ở phía trước nghe thấy danh xưng ba kia vẫn còn chưa thể thích nghi ngay được, hắn ngượng ngùng đơ lại vài giây kế đó hắn nhìn thấy nụ cười khe khẽ kia của Phùng Kiến Vũ, hắn liền nhếch môi cười mỉm đáp lại Phùng Kỷ Mặc:


"Kỷ Mặc, buổi tối muốn ăn gì?"


Phùng Kỷ Mặc nghiêm túc nghĩ thật kỹ mới trả lời:


"Móng heo bự a"


Vương Thanh gật đầu nhanh chóng khởi động xe rời khỏi chỗ này. Phùng Kỷ Mặc ngồi huyên thuyên một lúc cũng ngủ gật ở trên đùi của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ thấy Phùng Kỷ Mặc ngủ say rồi mới tùy ý nói chuyện với Vương Thanh, nói Phùng Kỷ Mặc chỉ là đứa trẻ 4 tuổi mà thôi căn bản nghe không hiểu chuyện gì nhưng mà cậu và Vương Thanh nói chuyện nhất định sẽ nói ra mấy lời lưu manh trẻ con không nên nghe, cho nên cả một quá trình khi Tiểu Kỷ Mặc còn thức hai người đều rất giữ ý không dám nói gì quá mức cả.


"Vương Thanh chân của em đau lắm, buổi tối anh giúp em bóp một chút có được không?" Phùng Kiến Vũ chẳng qua là muốn thử Vương Thanh một chút mà thôi, muốn xem xem Vương tổng giám đốc lớn có muốn bóp chân cho mình hay không


Vương Thanh nét mặt có điểm nghiêm trọng, trong giọng nói cũng có thể dễ dàng nghe ra được hắn rất lo lắng:


"Em đau chân sao, như vậy để Kỷ Mặc nằm xuống ghế đi, đợi về đến Bắc Kinh anh sẽ đưa em đi khám lại thật cẩn thận"


Phùng Kiến Vũ giả bộ:


"Nhưng mà em không muốn đi bệnh viện khám đâu"


Vương Thanh cũng không cảm thấy có chút phiền phức nào:


"Được rồi, anh sẽ mời bác sĩ tới khám cho em thật cẩn thận"


Phùng Kiến Vũ cảm thấy chẳng vui gì, Vương tổng giám đốc lớn nhà cậu vẫn kiên quyết không chịu bóp chân cho cậu:


"Người ta chỉ là muốn thử anh một chút mà thôi, xem ra Vương tổng giám đốc lớn vẫn là giữ vững phong độ lắm nhất định không chịu bóp chân cho em đâu"


Vương Thanh ngẩn người trong giây lát, hóa ra hồ ly nhỏ nhà hắn lại đi để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như thế này, cuối cùng Trình sói lớn liền nói một câu khiến cho Phùng hồ ly nhỏ phải ngay lập tức ngậm miệng im bặt, Trình sói lớn nói thế này:


"Anh đến nơi đó còn dám liếm nói gì đến chuyện bóp chân cỏn con kia"


Bởi vì Phùng Kiến Vũ bị trộm lấy mất điện thoại cho nên ba mẹ Phùng không có cách nào để liên lạc với Phùng Kiến Vũ ngay được, Phùng Kiến Vũ nghĩ mẹ Phùng nhất định đang ở nhà lo lắng cho mình lắm vì thế liền mở miệng hỏi mượn điện thoại của Vương Thanh:


"Vương Thanh, cho em mượn điện thoại của anh đi"


Điện thoại của Vương Thanh cũng bị hắn phá hỏng, Phùng Kiến Vũ nói đến chuyện này liền khiến cho hắn nhớ tới mấy đống đổ vỡ trong nhà vẫn còn chưa dọn dẹp, nếu như lát nữa Phùng Kiến Vũ trở về nhà nhìn thấy khẳng định sẽ lại nổi giận một phen. Vương Thanh nghĩ nghĩ một hồi liền dừng xe đỗ lại bên một cửa hàng tiện lợi rồi nói với Phùng Kiến Vũ thế này:


"Tiểu Vũ điện thoại của anh cũng hỏng rồi, em đợi anh một chút anh muốn đi vệ sinh"


Phùng Kiến Vũ cũng không nghi ngờ gì cả, cậu ngoan ngoãn ngồi ở trong xe đợi Vương Thanh. Vương Thanh vừa vào trong cửa hàng tiện lợi liền đi thẳng tới chỗ bốt điện thoại công cộng gọi điện cho người giúp việc nhà mình nói bà ấy mau chóng đến dọn dẹp nhà cửa giúp cho hắn, sau khi làm xong chuyện Vương Thanh liền lấy một chai nước ép dâu đi đến quầy tính tiền, hắn muốn mang cho Phùng Kiến Vũ chai nước này sau đó hắn sực nhớ ra trong xe không chỉ có một mình Phùng Kiến Vũ thôi còn có cả Phùng Kỷ Mặc nữa, có điều sở thích của Phùng Kiến Vũ hắn nắm rõ như trong lòng bàn tay nhưng Phùng Kỷ Mặc thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì hắn lại không hề hay biết. Vương Thanh phân vân một hồi cuối cùng lấy thêm một hộp bánh ngọt nhân nho khô hướng nữ thu ngân nọ tính tiền.


"Tiểu Vũ cho em" Vương Thanh ngồi vào ghế lái rồi xoay người đưa nước cùng bánh cho Phùng Kiến Vũ


Phùng Kiến Vũ đưa tay tiếp nhận, đúng lúc này Phùng Kỷ Mặc cũng tỉnh giấc, mắt thấy có đồ ăn liền ngay lập tức sáng bừng đôi mắt a lên một tiếng vui vẻ:


"Bánh nho khô"


Vương Thanh tuy rằng không nói nhưng hắn đều mang toàn bộ biểu cảm của Phùng Kỷ Mặc vào trong đáy mắt, sau khi cẩn thận xác nhận chắc chắn Phùng Kỷ Mặc thích ăn bánh nho khô kia thì trên khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một độ cong hoàn mỹ. Phùng Kiến Vũ nãy giờ không để ý nhiều đến Vương Thanh nhưng khi ánh mắt cậu vô tình lướt qua gương chiếu hậu lại bắt gặp nụ cười khe khẽ kia của hắn, tâm trạng chẳng hiểu sao cũng vui vẻ hơn rất nhiều.


"Vương Thanh, khỉ con này thích nhất là ăn bánh nho khô" Phùng Kiến Vũ có lẽ hiểu suy nghĩ của Vương Thanh cho nên mới nói một câu như thế


Vương Thanh thông qua gương chiếu hậu mang ánh mắt có ý cười kia thay cho câu trả lời của hắn, trong giây phút đó Phùng Kiến Vũ chợt nhận ra một điều rằng cậu thích một cuộc sống bình dị như vậy, thế mà tại vì sao lúc trước lại quá nhu nhược từ bỏ nó, có điều cậu cũng thật là may mắn, may mắn bởi vì lại một lần nữa có lại được, lần này cậu nhất định sẽ không buông tay từ bỏ nữa.


Xin hãy đặt cạnh anh ấy một Phùng Kiến VũNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ